Chương
“Nó cũng được coi như là đệ tử danh môn, tuổi còn trẻ đã đạt được những thành tựu không nhỏ trong giới Trung y. Như vậy cũng coi như xứng với chủ tịch đúng không?”
Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành lạnh đi vài phần, cô ta lạnh lùng nói: “Đây không phải là vấn đề xứng hay không xứng. Tôi không hề có bất cứ tình cảm gì với Hoa Dịch nên chuyện cưới xin là không thể nào.”
“Tình cảm?”
Hoa Văn Xương cười lạnh nói: “Tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng được, thậm chí là có thể dùng thuốc để bồi dưỡng.”
“Nếu như chủ tịch Diệp đồng ý thì ngay bây giờ, tôi có thể chuẩn bị cho ngài vài loại thuốc. Sau khi uống xong, tôi bảo đảm ngài sẽ hết lòng hết dạ với cháu trai của tôi…”
Ngoài cửa, Lương Siêu không khỏi giật mình khi nghe thấy tiếng cười đáng khinh của Hoa Văn Xương. Hắn chợt nhìn về phía Giả Nam và hỏi.
Lão thần y?
Chỉ thế thôi ấy hả?
Nghe qua chẳng khác nào bọn lưu manh cả?
Ông nội mà có đức hạnh như thế này thì chắc chắn đứa cháu trai thèm muốn Diệp Khuynh Thành không cần nghĩ cũng biết, cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Không phải là kẻ tiểu nhân thì cũng là tên đạo đức giả.
“Ông Hoa, ông quá đáng rồi đấy.”
“Nếu như ông là một người có đạo đức cơ bản thì ngay bây giờ ông nên đi giải quyết vấn đề của mấy loại thuốc kia đi.”
Thấy Diệp Khuynh Thành vẫn không chịu nhượng bộ, Hoa Văn Xương ngả người vào ghế sô pha, ôm ngực, giọng nói ra vẻ yếu ớt.
“Đương nhiên là tôi có đạo đức cơ bản nhưng sinh, lão, bệnh, tử là chuyện thường tình. Hiện tại tôi đã bị bệnh nặng tới mức không thể làm việc nên điều đó cũng tính là thích hợp đúng không?”
“Lão già chết tiệt này lại giả bộ!”
Diệp Khuynh Thành tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, sau đó cô ta đành bất đắc dĩ nói: “Được. Vậy tôi mời ông trả lại tỷ tiền thù lao trước đây tập đoàn cung cấp cộng thêm chi phí mua lại phương thuốc.”
“Hủy bỏ hợp đồng trước được chứ?”
Sở dĩ cô ta quyết định như vậy là vì tập đoàn đang gặp vấn đề về tài chính.
Nếu như có thể đòi lại được tỷ này thì chí ít cũng có thể duy trì thêm được một khoảng thời gian nữa, biết đâu Cao Minh có thể may mắn sống sót cho tới khi những loại thuốc mới đó ra đời.
Thế nhưng Hoa Văn Xương vẫn lắc đầu mặc kệ, nói xin lỗi.
“Tôi đã tiêu hết tỷ kia rồi, một xu cũng không lấy lại được.”
“Chủ tịch Diệp, không dối gạt gì ngài. Tôi đây đã mời luật sư xong rồi, chỉ chờ ngài kiện tôi thôi.”
“Ông.”
Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận!
Cô ta đột nhiên hiểu ra được cô ta thật sự không có cách nào đối phó với lão già lưu manh này!
Đúng lúc này, Lương Siêu đẩy cửa ra, tươi cười đi vào.