Chương
“Hai anh em họ một là anh trai tốt, một là bố đường, Vương Tiểu Niên à, bây giờ anh có cảm thấy mình còn thấp cơ hơn em trai mình không?”
Nghe vậy, Vương Tiểu Niên lập tức nổi giận!
Anh ta không chỉ bị lừa gạt mà còn bị cái con điếm tâm cơ này xoay mòng mòng chơi đùa như thằng ngốc.
“Con điếm nhà mày!”
Chửi rủa, Vương Tiểu Niên nắm lấy đầu tóc Trần Hồng. Lúc này anh ta cũng không thèm quan tâm đến hình ảnh trước công chúng của mình nữa, lập tức bắt đầu đấm đá cô ta!
“Sao mày dám nói dối tao, còn dám chơi tao nữa chứ! Cái gì mà sinh cho tao vài thằng cu mập mạp ư? Cái thứ đàn bà vô sinh phế vật như mày sinh con cái mẹ gì chứ?!”
“Uổng công bổn thiếu gia đây đón cả nhà mày về ở, lại còn mua nhà rồi sắp xếp người chăm lo sáng tối chứ, Phi.”
“Tao sẽ cho bọn mày nhấn xuống sông!”
“Không, đừng!”
Trần Hồng ôm chặt đùi của Vương Tiểu Niên cầu xin hết lần này đến lần khác.
“Tôi đã sai rồi, Vương đại thiếu gia, xin anh niệm tình tôi bán sức hầu hạ anh hai ngày nay mà tha cho tôi đi…”
“Cút!”
Anh ta một cước đã cô ta ra xa, rồi trầm giọng nói: “Nghe rõ đây, tao mặc kệ mày đóng phim heo cũng được, hay đi bán mông cũng kệ, hạn cho mày trong vòng một tuần, phải trả hết toàn bộ tiền vốn lẫn lãi mà truyền thông Thiên Ngô đã đầu tư lên người mày ra đây.”
“Nếu không, đừng trách tao vô tình!”
Trần Hồng ngay lập tức tuyệt vọng.
Mặc dù cô ta gia nhập Thiên Ngô Media trong một thời gian ngắn, nhưng Thiên ngô đã đầu tư vào bản thân hàng chục triệu!
Trong một một tuần ư? Cho dù cô ta đóng phim cho đến khi chết, hay bán mông cho đến khi nát luôn cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền vậy…
Không cho cô ta cơ hội để cầu xin nữa, Vương Tiểu Niên xua tay, một đám người mặc áo liệm lôi Trần Hồng rời đi, nhìn thấy vậy Lương Siêu bắt đầu thổn thức.
“Xem ra Trần Hồng sau này có thể đổi được tên khác rồi!”
“Hả?”
“Đổi thành cái gì?” Cung Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Trần Hắc đó!”
Phụt!
Cung Vũ bị chọc đến bật cười, mọi người cùng nhau cười một hồi, sau đó Lương Siêu lại liếc nhìn Vương Tiểu Niệm, tặc lưỡi lắc đầu.
“Lúc coi trọng người ta thì nâng tới tận mây xanh, lúc chê bỏ thì giẫm đạp bằng mọi cách, ông chủ tập đoàn này của anh đúng độc thật.”