Chương
Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Lương Siêu không còn sự khinh miệt mà là sự kiêng kị.
Lúc này, Lương Siêu chậm rãi quay đầu lại nhìn lão giả đang quỳ xuống đất và gào thét đầy đau khổ: “Chẳng lẽ cha mẹ ông chưa từng dạy rằng nếu như học nghệ không tinh thì tốt nhất đừng ra ngoài thể hiện hay sao.”
“Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.”
“Nhưng mà cũng không sao, coi như tôi tặng cho ông một bài học. Còn tuyệt kỹ dùng đinh của ông coi như là học phí đi.”
“Cậu!”
Lão giả kia nhìn Lương Siêu với vẻ oán hận, ông ta hung ác trừng mắt. Còn Vương Tiểu Niên cùng với hai người kia cũng có chút sợ hãi nhưng bọn họ nhìn không quen thái độ kiêu ngạo của Lương Siêu.
Sau khi liếc nhìn nhau, bọn họ bắt đầu tiến lên. Nhưng khi hai người bước được vài bước thì đã bị Vương Tiểu Niên đứng sau giữ lại.
Bọn họ còn tưởng rằng Vương Tiểu Niên đang lo lắng hai bọn họ không phải là đối thủ của Lương Siêu nên nói với vẻ vô cùng tự tin: “Cậu chủ cứ yên tâm, hai chúng tôi liên thủ với nhau nhất định có thể đánh thắng cậu ta.”
“Đúng vậy, cho dù cậu ta có kiêu ngạo tới mức nào thì hôm nay cậu ta nhất định phải chết!”
Vương Tiểu Niên thầm mắng đồ liều lĩnh, suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết.
Bản thân là một doanh nhân, lại là người của công chúng nên sao hắn ta có thể không để ý tới hình ảnh của mình được?
Vừa rồi trong cơn giận đã đánh mất sự bình tĩnh, hắn ta đã đánh phụ nữ trước mặt mọi người đã xấu hổ lắm rồi. Hiện tại mà còn xúi giục đánh nhau với Lương Siêu nữa thì khác nào làm trò cười trước mặt mọi người?
Cho dù có đánh thắng thì cũng phải chịu sự tổn thất vô cùng lớn.
Lỡ như bị đối phương đánh chết thì càng phiền phức hơn!
Vương Tiểu Niên thấp giọng nói: “Hai vị đại sư đừng vội, chỉ là một tên thanh niên có chút thực lực về đánh đấm thôi, không đáng để chúng ta phải phá hỏng danh tiếng trước công chúng vì cậu ta.”
Sau khi nói thầm xong, hắn ta lập tức đi tìm quản lý của trung tâm mua sắm này.
Không chỉ quản lý của trung tâm mua sắm này khá quen thuộc với Vương Tiểu Niên mà ngay cả chủ của trung tâm cũng phải cúi người khom lưng với Vương Tiểu Niên như người hầu và gọi hắn ta một tiếng cậu chủ.
“Cậu chủ Vương, ngài có gì muốn sai bảo ạ?”
“Đưa người của ông tới đây dọn dẹp sạch sẽ đi.”
“Tất cả tổn thất của trung tâm mua sắm ngày hôm nay cứ tính tất vào chỗ tôi.”
Vừa nghe xong lời này, tên quản lý kia lập tức hiểu được ý của Vương Tiểu Niên.
“Cậu chủ Vương, ngài khách sáo quá rồi, có tổn thất gì đâu chứ. Tôi sẽ làm ngay cho ngài.”
Nói xong, ông ta lập tức cho người đi dọn dẹp.
Cùng lúc đó, tên quản lý kia nói thêm: “Ông chủ của truyền thông Thiên Ngu muốn sử dụng nơi này để đàm phán kinh doanh với đối tác. Vì tính bảo mật của cuộc đàm phán nên những người không liên quan không được phép có mặt ở đây ạ.”