Chương
“Tôi muốn chuyện tình cảm giữa Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu mà công ty chúng ta hiện đang nắm giữ đăng tải lên tất cả các kênh truyền thông và nền tảng trực tuyến!”
“Nhất định phải tạo ra sự nổi bật nhất!”
“Giờ này ngày mai, ít nhất tất cả mọi người ở đế kinh đều phải biết Diệp Khuynh Thành có người bạn trai tên là Lương Siêu!”
Nghe vậy, nhất thời tất cả mọi người ồ lên.
“Cậu chủ, đây không phải là vấn đề nhỏ đâu ạ!”
“Số người theo đuổi Diệp Khuynh Thành không thì cũng , mỗi người đều thuộc các dòng dõi gia tộc cao quý. Nếu làm như vậy thì sau khi để bọn họ xem tin tức xong sẽ không có vấn đề gì chứ? Chắc chắn bọn họ sẽ rất tức giận!”
“Đúng, điều tôi muốn chính là như vậy!”
“Tôi muốn mượn cơn giận của bọn họ để đốt thằng nhãi họ Lương kia thành tro!”
Đám giám đốc điều hành cấp cao: “…”
Một chiêu này đúng là đủ độc!
Tuy nhiên qua một hồi, cũng có không ít người bắt đầu đứng ra khuyên ngăn: “Mong cậu chủ suy nghĩ kỹ lại một chút, phương pháp độc ác này có thể đốt tới chỗ ngài đấy ạ.”
“Đám người kia đa số đều là những người mà truyền thông Thiên Ngu của chúng ta không đắc tội nổi. Cho dù chúng ta chỉ bị lửa đốt tới một chút thôi cũng đủ để phải uống hết một hồ nước lớn…”
“Ba của tôi đã tới viện dưỡng lão dưỡng bệnh nên tất cả mọi việc của tập đoàn đều do tôi quyết định!”
“Các người chỉ cần nghe theo lời tôi là được rồi!”
Vương Tiểu Niên lập tức hét lên với giọng điệu ra lệnh: “Chỉ cần tôi có thể tận mắt nhìn thấy tên họ Lương đó chết thê thảm thì cho dù Thiên Ngu có phải trả giá một chút thì đã sao!”
Nghe hắn ta nói vậy, mọi người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành đi thực hiện công việc.
Sáng sớm hôm sau, Lương Siêu ngồi ăn sáng cảm thấy có chút quạnh quẽ. Cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với khung cảnh ngồi ăn với người phụ nữ, vì thế hắn liếc nhìn Cung Vũ và Mộ Khuynh Tuyết.
“Sao chỉ có người thế?”
“Băng Khanh, Băng Loan với Tử Yên đâu?”
“Anh, chị Tử Yên đã nói trước đó là đi tới Vũ Minh, đến giờ vẫn chưa trở về.”
Lương Nghiên nói xong, Cung Vũ tiếp lời: “Gần đây, hai chị em Băng Khanh và Băng Loan đang bận bịu vì chuyện công ty mới nên đêm qua cũng chưa về nhà.”
Ngay sau đó, Mộ Khuynh Tuyết trêu ghẹo nói: “Sao nào, đột nhiên hai bên tai được yên tĩnh lại cảm thấy không quen phải không?”
“Ặc…Không phải.”
Lương Siêu thầm nói bản thân thật bất cẩn và có chút tự trách bản thần vì đã không đủ quan tâm tới mấy cô gái cho nên hắn vội đi gọi điện cho Liễu Băng Khanh.
Khi biết được đối phương vẫn khỏe, chỉ là hơi bận một chút thì hắn liền cảm thấy yên tâm. Hắn định lát nữa sẽ hầm một ít dược liệu gửi cho hai chị em để bồi bổ.
Cùng lúc đó.
Liễu Băng Khanh vừa ngắt điện thoại, Liễu Băng Loan ở bên cạnh đã lên tiếng.
“Chị, sao chị phải gạt anh rể làm gì? Chị muốn tự mình gánh lấy mọi chuyện hay sao?”