Chương
“Ha ha ha!”
Trong nhất thời, tám người lập tức cười vang.
Mà những cao quản tập đoàn kia lắc đầu, nhưng đa số đều cười hùa theo bọn Bảo Thông, thậm chí con mẹ nó còn chơi lớn nói câu đùa th tục.
“Liễu đổng sự, tuy chúng ta đều là cổ đông của Thiên Đạt, nhưng tập đoàn Tả thị lại là cha mẹ áo cơm của chúng tôi, cho nên Tả thiếu có lệnh, chúng tôi cũng không dám không nghe theo.”
“Được Tả thiếu coi trọng là phúc của hai chị em cô, các cô nên ngoan ngoãn đi theo, sau này tập đoàn Thiên Đạt nhất định sẽ lên như diều gặp gió theo.”
“Lão Bảo, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy, tôi chỉ nói một câu, mời hai vị Liễu đổng sự thay quần áo!”
“Thay ngay ở chỗ này đi, Tả thiếu ăn thịt, tối thiểu chúng ta cũng phải nhìn no mắt một lần đúng không?”
“Ha ha ha!”
“Các người!”
“Khốn nạn! Vô sỉ! Đồ chết tiệt!”
Liễu Băng Loan gân cổ lên mà liên tục mắng, nhất thời sinh ra ý xé xác tám người này ra!
“Băng Loan, không cần tốn nước bọt với bọn họ.” Liễu Băng Khanh lạnh lùgng mà nói, đối với yêu cầu hạ lưu hoàn toàn vượt qua giới han cuối cùng của bản thân, cô hoàn toàn không thể chấp nhận, cô cố nén nước mắt sắp chảy xuống mà đứng dậy.
“Tan họp.”
“Tôi không làm hai dự án tòa nhà cấp cao này nữa!”
“Cho dù công ty đóng cửa, cho dù bản thân tôi bồi thường đến táng gia bại sản, Liễu Băng Khanh này cũng không làm! Hiện tại tám người cút ngay cho tôi!”
“Trở về nói cho cậu chủ Tả Khiêm của các ngươi biết, bảo hắn cút được bao xa thì cút! Một con ruồi làm người ta ghê tởm cũng muốn ăn thịt thiên nga? Nằm mơ đi!”
Tám người nghe vậy thì lập tức sững sờ.
Con đàn bà này điên thật rồi à?
Nhưng trong lúc không khí trong phòng khẩn trương tới cực điểm, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, sau đó còn truyền vào một tiếng cười khẽ.
“Đừng, nếu cô xin nghỉ thì tôi sẽ rất đau lòng.”
Đám người nghe vậy khẽ giật mình, đồng loạt nhìn lại nơi phát ra giọng nói, mà khi nhìn thấy thanh niên tay cầm hai bình giữ ấm đi tới, Liễu Băng Loan vui đến phát khóc, kêu to rồi nhào qua.
“Anh rể! Anh chịu đến rồi sao! Em với chị sắp bị người ta ức hiếp chết! Lần này anh không giúp tụi em trút cơn giận này ra, đập nát miệng thúi của tám lão già này thì sau này em, em với chị em đều không để ý đến anh nữa! Hu hu…”
Anh rể?
Sau khi nghe đến cái danh xưng này, tất cả mọi người đều bị bít bùng đầu óc, trước giờ sao chưa từng nghe Liễu Băng Khanh đã kết hôn rồi chứ?
“Được rồi cô bé.”