Chương
“Được, không có vấn đề gì.”
Nói xong, Lương Siêu cũng không muốn quấy rầy cô nữa, đang định cúp máy, nhưng sau đó liền nghe thấy bên phía Hạ Tử Yên vang một trận những tiếng gào la.
“Hạ Tử Yên, mới tới đây hai ngày thôi mà đã dám lười biếng rồi sao? Ngứa đòn rồi à!?”
“Mau giao điện thoại ra đây, tịch thu! Tối nay mày cũng đừng mong đi ngủ, đi dọn dẹp thật sạch Quảng trường phía Tây đi!”
“Phải rồi, tại sao mày vẫn chưa giặt quần áo bẩn của bọn tao? Sắp chất chồng thành núi rồi kia kìa! Dọn dẹp quảng trường phía Tây xong lập tức đi giặt bọn tao!”
“Tao cảnh cáo mày, nếu mày chưa giặt xong trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, thiếu một bộ bọn tao cũng sẽ quất cho mày roi, bộ thì bọn tao sẽ trực tiếp…”
“Tút tút tút…”
Trong micro đột nhiên truyền đến một âm thanh tút tút liên tục, nghe vậy, mày kiếm của Lương Siêu đột nhiên cau lại.
Bận rộn tu luyện? Luyện búa!
Tại sao những người phụ nữ thời nay đều chọn một con đường giống nhau vậy chứ? Rõ ràng là bị người ta bắt nạt tới ông bà ông vải rồi mà vẫn cố nghiến răng nghiến lợi chịu đựng?
Vậy còn muốn một người đàn ông hắn làm cái lông gì chứ?
Trong lúc bực tức, Lương Siêu lập tức gọi lại nhưng mãi không thấy bắt máy nữa, rõ ràng là không có ai trả lời, sau khi gọi nhiều lần liên tiếp, điện thoại di động của bên kia trực tiếp tắt máy, Một Khuynh Tuyết ở một bên nhìn thấy lông mày cau lại của Lương Siêu, cộng thêm dáng vẻ lo lắng và tức giận, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy nhắc nhở: “Chắc anh có số của Lăng Lão đúng không? Hoặc gọi điện thoại cho Khương Nhu hỏi xem cũng được.”
“Ừ.”
Nói xong hắn ngay lập tức gọi điện thoại cho Lăng Lão, nhưng người nghe lại là Khương Nhu.
“Chào anh, Lương Siêu.”
“Ừm, chào Khương Nhu.”
“Lăng Lão đâu?”
“Hôm qua thầy mới đi ra ngoài có việc rồi, không ở Võ Minh, lần nào thầy đi công tác cũng đều đem điện thoại di động giao cho tôi cất giữ, anh tìm thầy làm gì?”
“À là như vầy, tôi chỉ muốn hỏi tình hình hiện giờ của Hạ Tử Yên thôi.”
“Ngày trước, khi tôi uống rượu với ông ấy, đã từng nhờ Lăng lão ở Võ Minh giúp chăm sóc Hạ Tử Yên, nhưng hiện giờ thấy cuộc sống của Tử Yên có vẻ không dễ dàng?”
“Hả?”
“Cái này…”
Khương Nhu lập tức ấp úng, nhưng cuối cùng cô ấy không thể kháng cự lại những câu hỏi lặp đi lặp lại của Lương Siêu, bất lực nói: “Tôi cũng biết một vài chuyện về tình hình của chị Tử Yên hiện giờ, trước đó cũng đã nhờ thầy giáo ra mặt giúp chị ấy rồi, nhưng Hạ Tử Yên lại kiên quyết từ chối.”
“Ở tổng bộ Võ Minh chúng tôi, chuyện ma cũ bắt nạt ma mới tuy là xảy ra thường xuyên, dường như cũng đã trở thành một quy định bất thành văn ở đây rồi, nhưng chị Tử Yên đích thực là bị bắt nạt hơi bị thảm.”