Chương
“Thôi đừng nói nhiều nữa, xông đến đi, cũng là để luyện tập cả thôi! Hãy vung cây roi trong tay của mình để xem con khốn này trở thành mục tiêu để chúng ta luyện tập kỹ thuật roi mà chúng ta vừa học được!”
Nghe tới đây, gương mặt của Hạ Tử Yên tối đi, cũng đành phải cắn chặt răng bày ra một tư thế.
Bởi vì bị động chịu đòn, không phải là tác phong của cô/
Và ngay khi mấy con nhện tinh đang cười và giơ cao roi sẵn sàng tấn công, một giọng nói pha lẫn sự lạnh thấu xương đột nhiên vang lên trong quảng trường này.
“Tôi nay, ai dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc của cô ấy, ắt người đó phải.”
“Chết!”
Sau khi nghe xong, các thành viên nữ đều sững người và quay lại nhìn.
Khi thấy Lương Siêu đột nhiên xuất hiện, Hạ Tử Yên mới đầu rất vui mừng nhưng sau đó lập tức cúi đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự ngượng ngùng và xấu hổ.
“Cậu là ai? Chúng ta chưa thấy cậu bao giờ?”
“Trông cậu có vẻ như muốn nhúng tay vào chuyện của chúng tôi? Cậu đã biết rõ hậu quả sẽ ra sao chưa?”
“…”
Lương Siêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người kia một cái rồi đi về phía Hạ Tử Yên và nắm lấy tay cô.
“Lương Siêu, em…”
“Nơi này không thích hợp để nói chuyện.”
“Đi thôi, em cứ về nhà cùng anh trước đã, có gì từ từ nói sau.”
Thấy Lương Siêu định đưa người đi, các thành viên hơi ngạc nhiên nhưng sau đó liền đoán ngay ra được thân phận của hắn.
“Anh chính là tình nhân nuôi bên ngoài của Hạ Tử Yên!”
“Khi tôi đến tổng bộ Vũ Minh vào lần trước, nhân lúc Thẩm Nham không đề phòng đã ra tay đánh lén, vậy mà lần này cậu còn dám tới đây nữa. Tôi thấy cậu đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!”
Thẩm Nham?
Sau khi nghe tên, Lương Siêu phải suy nghĩ một lúc mới có chút ấn tượng.
Lần trước khi hắn tới tổng bộ Vũ Minh, tâm trạng có chút không tốt. Có vẻ như lúc đó đã có một tên nhóc có mắt như mù đến chọc điều cuối cùng tên đó bị hắn ném ra ngoài như rác rưởi chứ không phải là đánh lén gì cả.
“Các chị em, bày tiên trận!”
Tiên: roi
“Hôm nay chúng ta nhất định phải bắt tên này lại đã trả thù cho Thẩm Nham sư huynh!”
“…”
Thấy các thành viên nữ kia hành động thật và bao vây Lương Siêu, nhất thời Khương Nhu trở nên lo lắng và vội vã giải thích.
“Mọi người đừng hiểu lầm!”