Chương
Ầm!
Vào khoảnh khắc kiếm và rìu va chạm với nhau, chiếc huyết rìu kia vẫn luôn chiến đấu hết sức nên đã nâng uy lực và sức mạnh ln đỉnh điểm nhưng trước luồng kiếm khí sấm sét đầy hung hãn đó, nó vẫn run nhè nhẹ…
Năm giây sau.
Năm giây trôi qua, Thẩm Động vốn đang nhắm mặt lại mở mắt ra. Gã ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn và phun ra một ngụm máu!
“Anh!”
Hai mắt Thẩm Nham đẫm lệ hét lớn, trên mặt tràn ngập sự tức giận cùng với lo lắng, thậm chí còn có một chút tự trách cùng với sự sợ hãi đối với Lương Siêu…
Có thể bức người anh trai giống như chiến thần trong lòng hắn ta tới mức này cũng đủ để thấy đó là một nhân vật tàn nhẫn tới mức nào!
“Hiện tại còn muốn chiến nữa không?”
Lương Siêu mở miệng quát tiếng, thế nhưng đáp án của Thẩm Động vẫn giống như trước.
“Chiến!”
Mà ngay khi Thẩm Động cao giọng hét lên lần nữa, gã ta định đứng lên chuẩn bị chiến một lần nữa thì kiếm quang trong tay Lương Siêu đang đè lên huyết rìu giáng xuống một lần nữa!
Ầm!
Cứ như vậy, Thẩm Động ở giữa không trung bị ép xuống mặt đất. Đầu gối của gã ta chôn sâu giữa đống đất đá còn nửa thân trên đã bị kiếm khí đập nát. Ngực, sau lưng và cánh tay đều bị gãy nát, thậm chí ở trên cổ cũng đầy vết kiếm và vết cháy sém…
Trông vô cùng thê thảm!
Cho đến lúc này, trận chiến đã phân định được thắng bại.
Thế nhưng Thẩm Động vẫn cắn răng không có ý nhận thua. Những thành viên của Long đường có mặt ở đó đều hiểu rất rõ gã ta, bọn họ lắc đầu thở dài.
Tên điên này đúng là không chết không ngừng…
Đúng là khiến cho người ta phải nhức đầu!
Chỉ mong thằng nhãi kia nương tay không làm chết người.
Chẳng mấy chốc, những trưởng lão có mặt ở đây cũng không chịu nổi. Với tính cách của Thẩm Động, nếu như thật sự bị đối phương git cht thì đó chính là tổn thất to lớn đối với Vũ Minh.
Ngay lúc mấy trưởng lão định ra tay, Lương Siêu đúng lúc dừng tay lại.
Sau khi kiếm quang sấm sét biến mất, những đám mây đen trên bầu trời tản đi. Huyết rìu trong tay Thẩm Động rơi xuống, bản thân gã ta phun một ngụm máu, trước mắt dần tối sầm lại.
Cuối cùng sau khi liếc nhìn Lương Siêu một lần, gã ta không chịu nổi nữa liền ngất đi…
Trước khi gã ta ngất đi, gã ta nhớ tới một câu mà Lăng Vũ từng nói.
Nếu như chọc vào phải người này thì rìu của gã ta cũng không phát điên nổi.
Hiện tại nghĩ lại, câu này của Lăng trưởng lão rất chuẩn xác…
“Phù…”