Chương
“Thằng nhãi, mày thật là thánh mẫu điển hình! Cả những danh y thánh thủ toàn Đế Kinh đều bó tay với những người bệnh này, sao màycó thể trị hết được? Làm bản thân mệt mỏi thành như vậy để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chôn cùng với đám bệnh hon cùng khổ đó? Tao thấy đầu óc mày không khác gì bã đậu cả, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ!”
Nhưng ngay khi ông ta vừa dứt lời, sắc mặt của một người trung niên vừa chạy tới lập tức chuyển từ vui thành giận, tiện tay cầm lấy một cây chốt cửa mà hung ác đánh mạnh lên đầu ông ta!
Đùng!
“Tên lang băm ý chí sắt đá này! Còn dám nói xấu Lương Tiểu thần y nửa câu thì ông đây có liều mạng bị ngồi tù mục xương cũng git cht mày!”
Trưởng quầy lấy tay đỡ gáy, nổ đom đóm mắt mà quay đầu nhìn về phía người trung niên đầy sự căm phẫn kia, trong lòng cảm thấy khó chịu, khi không lại đụng phải đám phá rối!
“Nó cùng lắm chỉ là một thằng nhóc tóc ba chỏm mới học thầy xong thôi, biết có tí châm cứu mang ra lòe người thì coi là thần y nỗi gì chứ?”
“Ông còn không về chuẩn bị tang lễ cho mẹ mình đi mà đến đây đánh tôi làm gì? Đầu ông bị điên à?”
“Phi!”
“Đầu ông mới bị điên ấy! Bệnh của mẹ tôi đã được chữa khỏi rồi, cần đếch gì phải chuẩn bị hậu sự!”
Cái quần què gì vậy chứ?
Trưởng quầy bất chợt trợn to hai mắt, ông ta cũng biết đôi chút về bệnh tình mẹ của người đàn ông trung niên này, chuyện cũng qua hai ngày nay rồi, muốn kéo dài mạng sống là điều không thể!
Chữa khỏi rồi?
Làm trò khỉ gì đây?
Nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi lại thì bà lão còn không đi nổi kia đã chậm rãi đi tới, phù tấy trên chân đã biến mất, vẻ mặt đau khổ cũng giảm đi rất nhiều.
Tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua tốt hơn nhiều so với trước!
“Bà, bà. . . ”
Trên mặt trưởng quầy lộ ra vẻ như nhìn thấy ma, theo bản năng cho rằng đây nhất định là hồi quang phản chiếu thôi!
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm.
Cho dù là khi hồi quang phản chiếu, nó sẽ khiến cho sắc mặt bệnh nhân trở nên hồng hào hơn, nhưng phù nề ở chân thì mãi mãi không thể biến mất được, và bệnh nhân cũng không thể đi lại được mới phải?
Trưởng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, ông ta ngay lập tức đi tới bên cạnh bà lão để bắt mạch.
Mà mạch không bắt thì thôi, vừa chẩn mạch cái liền hết hồn!
Theo mạch đập, tình trạng của bệnh nhân thực sự đã được cải thiện rất nhiều! Các chức năng khác nhau trên cơ thể cũng đã bắt đầu hồi phục. Nếu cứ tiếp tục trong tình trạng tốt như vầy không phải là hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nếu có thể kiểm soát các tế bào ung thư của chính mình, thì việc có thể sống mười hoặc tám năm là không thành vấn đề!
Chưa kịp đợi trưởng quầy tỉnh lại thần hồn sau cơn sốc tận não, những bệnh nhân khác từng được Lương Siêu điều trị cũng lần lượt chạy tới.
Không ngoại lệ, tất cả đều đến để cảm ơn!
Ai nấy đều cung kính cầm cờ hiệu trong cả hai tay, cầu xin Lương Siêu chấp nhận nó!