Chương
Lương Nghiên chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi bĩu môi nói: “Chị Băng Loan, chỗ chị miêu tả nghe rất giống với nhà em nha?”
“A?”
“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”
Liễu Băng Loan nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó Lương Siêu lại hỏi: “Mảnh đất mà cô nói đó, lúc trước có phải gọi là Thiên Hồ trang viên hay không?”
“Đúng.”
Liễu Băng Khanh gật gật đầu, đang muốn cẩn thận giới thiệu, nhưng lại nhìn Lương Nghiên một cái, lời đến bên miệng liền nuốt xuống, sửa miệng nói: “Mảnh đất này hiện tại đã quy vào đất thành phố, nghe nói có không ít thương nhân bất động sản nhìn trúng mảnh đất này, nhiều lần biểu thị ý định mua, đến giờ thị phủ mới chuẩn bị lấy ra bán đấu giá.”
“À.”
Lương Siêu gật đầu, buông bát đũa xuống.
“Băng Khanh, tôi sẽ đi cùng các cô đến buổi đấu giá ngày mốt, ngày mai cô bắt đầu chuẩn bị đi.”
“Mảnh đất này, tôi đã nhìn trúng rồi.”
Thấy bộ dáng lạnh lùng của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, trịnh trọng gật đầu.
“Được.”
“Yên tâm đi, Thiên Đạt chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó, cho dù tạm thời gác lại hai hạng mục nhà ở cao cấp kia, cũng nhất định tranh giành mảnh đất này.”
Đêm dần dần sâu thêm.
Lương Siêu ngồi một mình trong phòng khách, một lát sau Mộ Khuynh Tuyết khoác lên người một bộ áo ngủ màu tím lặng lẽ xuống lầu, nhìn thấy mười tàn thuốc trong cái gạt tàn bên cạnh hắn, cô không khỏi cau mày lại.
“Trước đó rất ít khi thấy anh hút thuốc, là vì mảnh đất trống kia sao?”
“Ừm.” Lương Siêu gật gật đầu, nói: “Trước đó anh từng đi xem qua, trang viên Thiên Hồ ngày xưa phồn thịnh bây giờ đã không còn một gia đình, ngôi biệt thự của Lương gia nay vẫn một mảnh đất hoang vu. Dù thế nào thì anh nhất định phải giành được mảnh đất kia, coi như một câu trả lời cho cha và mười mấy người trong Lương gia đã xương chôn dưới mảnh đất đó.”
“Ừm, giành thì nhất định phải giành rồi chỉ có điều…” Mộ Khuynh Tuyết hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Theo như lời anh nói, trang viên Thiên Hồ từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, mười mấy người cả nhà anh đều mất mạng trong đó.”
“Xảy ra vụ án oan như thế, dù là nhà đầu tư địa sản hay hộ gia đình thì mảnh đất trống này tuyệt đối là nơi đại hung. Nhưng trước đó Băng Khanh nói có người nhìn trúng mảnh đất này, còn biểu thị ý đồ mua nữa, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
Hả?
Lương Siêu suy nghĩ một chút cũng hơi nhíu mày lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ.
“Ý của em là có lẽ người muốn mua mảnh đất này có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó của Lương gia?”
“Chỉ có khả năng này mà thôi.” Mộ Khuynh Tuyết lại nhún vai, nói: “Nhưng mặc kệ là nguyên nhân thế nào, em cảm thấy người giành mảnh đất này cũng không phải kẻ tốt lành gì, cho nên ngày mai anh có thể quan sát thêm phản ứng của những người đấu giá kia.”