Chương
“Chuyện nên làm ạ.”
Lương Siêu mỉm cười và yêu cầu Lăng Vũ quay lại sau ngày để tiếp tục điều trị vết thương.
“Vẫn muốn ông già này tới tìm sao? Sao cậu không tới thẳng tổng bộ Vũ Minh tìm ta.”
“Như vậy cũng được mà.”
Lương Siêu vội khoát tay, nói: “Tôi không thân quen gì với người của tổng bộ Vũ Minh. Đêm nay gặp phải vị kiếm giả kia đã đành, trước đây còn có…”
“À, người đó tên là Chung Kình. Lỡ như anh ta lại đến bắt lỗi, còn tôi lại khiến cho anh ta bị thương rồi lại lôi kéo sư phụ tới trả thù thì chắc ngay cả chỗ khóc cũng không còn mất.”
Nói đến người này, Lương Siêu còn giả bộ bản thân mình đáng thương lắm.
Đồ đệ người ta bị bắt nạt, sự phụ liền ra mặt ngay.
Còn sư phụ của mình ở đâu chứ?
E rằng đã sớm quên đệ tử của mình từ lâu rồi. Giờ phút này ở trên núi, không chừng còn đang nhìn lén quả phụ nào trong thôn đang tắm rửa ấy chứ!
“Chung Kình?’
“Ha ha ha!”
Lăng Vũ bật cười, trong lòng cảm thấy thú vị.
Một người được công nhận là thành viên bin thái nhất của tổng bộ Vũ Minh.
Còn một người có tài năng tuyệt vời có xuất thân từ dòng dõi Thiên y!
Nếu như hai người này thật sự gặp nhau thì trận chiến này sẽ kch thích lắm đấy!
Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lăng Vũ uống không ít rượu rồi mới rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.
Vết thương của Lương Siêu đã gần khỏi. Hắn tham dự buổi đấu giá đất của trang viên Thiên Hồ cùng với hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan do chính quyền thành phố tổ chức.
Khi Lương Siêu vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
“Tên này không phải là bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành hay sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn. Hiện tại có không biết bao nhiêu thiếu gia danh gia vọng tộc đang tìm hắn, thế mà hắn không biết điều rút lui mà còn dám xuất hiện ở đây?”
“Hừ, cứ chờ xem, tin tức hắn xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài thôi. Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!”
“Đúng vậy, e rằng lần này, thằng nhãi này không thể thoát thân được rồi.”
“…”
Nghe thanh âm của mọi người bàn tán xôn xao xung quanh, Liễu Băng Loan nhíu mày, định mở miệng nói.
Thế nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói thì Lương Siêu đã ngăn cản.
“Anh rể!”
“Sao anh lại ngăn cản em? Chẳng lẽ anh không thấy những chuyện vớ vẩn này phiền phức sao?”