Chương
Cũng không đúng, trước đó sau khi con đàn bà đê tiện Mộ Liên Y ở Xuyên Nam bị trục xuất khỏi gia tộc, hẳn người nhà họ Mộ không ai biết đến sự tồn tại của hắn mới đúng?
Huống chi lúc trước hắn còn dặn dò Hấp Huyết Quỷ Miller được Mộ gia cung phụng, tạm thời không thể nói cho người nhà họ Mộ về sự tồn tại của mình.
“Thế nào? Đường đường là Y Thánh mà ngay cả chút can đảm này cũng không có sao?”
Mộ Đình Phong cười cười, trên mặt hiện ra chút châm chọc nhàn nhạt, lại chỉ về hướng một quán cà phê ở ngã tư đường rồi đẩy cửa xuống xe.
“Không sao, nếu anh đã không có can đảm lên xe thì bản thiếu gia sẽ xuống theo anh vào quán cà phê kia trò chuyện một hồi, vậy được rồi chứ?”
“Này, tôi thấy anh cũng buồn cười thật đấy, anh rể của tôi cũng đâu quen biết anh, dựa vào cái gì phải đi nói chuyện với anh? Có gì để nói chuyện chứ?”
“Băng Loan.” Lương Siêu mở miệng kêu dừng, bảo cô và Liễu Băng Khanh đi trước, mình thì cùng Mộ Đình Phong đi đến quán cà phê.
Vừa tiến vào thì Mộ Đình Phong chỉ phất nhẹ một cái, mười tùy tùng đi theo anh ta lập tức trao đổi với người quản lý quán cà phê, lập tức đuổi những người khách khác đi ra, đặt bao hết.
Lương Siêu thấy thế không khỏi cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên với Mộ Đình Phong ngồi ở đối diện.
“Thật không hổ là thiếu gia của Cổ Hiên Trai, chơi rất lớn, nói bao hết là bao hết.”
“Việc nhỏ mà thôi, không cần nói ra làm gì.” Nói xong, Mộ Đình Phong khẽ nhấp một ngụm cà phê, nhưng vừa vào miệng đã ghét bỏ nhả ra: “Thứ cà phê hoà tan này thật là khó nuốt mà.”
Anh ta lập tức gọi tùy tùng dùng cà phê hạt Gold Mandheling thuần nhập khẩu xay ra ngay tại chỗ rồi bưng hai ly cà phê lên, sau đó mới chậm rãi thưởng thức.
Lương Siêu không có ý uống, chỉ yên lặng mà nhìn đối phương phô trương ra vẻ thế nào.
Mà khi Mộ Đình Phong để ly cà phê xuống, vẻ hài lòng trên mặt một giây trước lập tức bị sự lạnh lùng thay thế, anh ta hỏi: “Chắc anh cũng biết hôm nay bản thiếu gia tới tìm anh làm gì đúng không?”
“Không biết.” Lương Siêu lắc đầu.
“Giả ngu? Được, vậy bản thiếu nói rõ ràng một chút, Diệp Khuynh Thành là của bản thiếu gia, cho nên hi vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Lương Siêu nghe vậy thì khẽ giật mình.
Diệp Khuynh Thành?
Thì ra tên này đến vì Diệp Khuynh Thành? Vậy nhất định là một trong rất nhiều người theo đuổi Diệp Khuynh Thành rồi.
“Anh có biết là những lời mình mới vừa, hai ngày trước cũng có người nói qua với tôi rồi không.”
“Ừm, vậy cũng chẳng lạ gì, cô gái ưu tú cực phẩm như Khuynh Thành thì người theo đuổi nhiều một chút cũng là chuyện bình thường, chẳng qua cuối cùng cô ấy cũng chỉ có thể ở bên tôi.”
“Ồ? Tự tin như vậy?”
Lương Siêu cười như không cười mà nhìn đối phương, mà Mộ Đình Phong cũng lười nói nhảm với hắn tiếp, anh ta móc ra một tấm đen thẻ, giống như ném rác mà tiện tay vứt đến trước bàn của Lương Siêu.
“Trong thẻ này có tỷ, nếu như anh làm theo lời tôi nói, vậy anh có thể lấy hết số tiền này, hơn nữa sau này Mộ gia có thể mời anh làm y sư chính của gia tộc, lương một năm tỷ.”
“Còn những chuyện trước đó anh làm với Khuynh Thành, bản thiếu gia cũng có thể suy xét bỏ qua chuyện cũ.”