Chương
“Nói láo!”
Vương Tiểu Niên tức giận mắng: “Tôi làm gì cần anh dạy sao? Anh chỉ là một tên làm thuê cho Vương gia mà thôi, tôi bảo thế nào thì anh phải làm như thế!”
“Nếu như bây giờ anh không làm thì cuốn xéo đi, còn một đống người sẵn sàng ngoan ngoãn nghe lời làm việc cho tôi!”
“Chuyện này…”
Đối phương hoàn toàn bất đắc dĩ.
Gặp phải người không hiểu chuyện như vậy phải làm sao đây?
Vì để giữ bát cơm của mình nên hắn ta đành phải gật đầu.
Chiều hôm sau.
Vì danh hiệu Thánh y của Lương Siêu đã lan ra khắp trong giới Trung y của thành phố nên có vô số bệnh nhân đến khám bệnh không dứt.
Trương Ngọc Đường tốn rất công sức mới tìm được nơi Lương Siêu sống. Ông ta đích thân mời hắn đến Kim Ngọc đường của mình để chẩn bệnh.
Sau khi ông ta giải thích nguyên do, Lương Siêu cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên khi biết có rất nhiều bệnh nhân đang giằng co giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết liều mạng đi tìm hắn.
Người làm y có trách nhiệm cứu sống người bệnh.
Không thể đùn đẩy, cũng không thể trốn tránh.
Hơn nữa, hắn cũng rất khâm phục y đức của Trương Ngọc Đường nên đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ nhiều.
Từ giờ chiều đến giờ tối, trong suốt tiếng Lương Siêu ở Kim Ngọc Đường, hắn chưa từng nghỉ ngơi một chút nào. Cũng may mà không có quá nhiều bệnh nhân cần phải dùng huyền khí để châm, hầu hết chỉ cần sử dụng đơn thuốc là có thể giải quyết được.
Mộ Khuynh Tuyết ở nhà biết hắn làm việc vất vả nên cô đặc biệt hầm món súp vịt và mang đến cho Lương Siêu.
Cùng lúc đó.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, sau khi Trương Ngọc Đường vừa châm cứu cho một người đàn ông trung niên sắp gần đất xa trời, ông ta đang định rời đi thì bị người đàn ông trung niên túm lấy.
“Ông Trương, chúng ta quen biết nhau đã lâu nên cũng được coi như là bạn bè đúng không?”
“Vậy ông có thể nói thẳng cho tôi biết hiện tại ngài Vương còn lại bao nhiêu thời gian không?”
Sắc mặt của Trương Ngọc Đường trầm xuống, suy nghĩ một chút thì nói thật: “Ngắn nhất là tuần còn lâu nhất thì nửa tháng.”
Nghe vậy, tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng Vương Mặc vẫn có chút sợ hãi.
Sự sợ hãi đối với cái chết!
Cứ nghĩ bản thân là ông ta trùm giải trí trong nước với số tài sản lên đến hơn chục tỷ, trước kia liều mạng làm việc còn chưa kịp hưởng thụ đã phải ra đi!
Càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn bã.
Có điều đúng lúc này, Trương Ngọc Đường chợt nảy ra ý nghĩ, đối mắt ông ta sáng lên và nói: “Nếu như có một người sẵn sàng giúp đỡ thì có lẽ tình trạng của Vương tổng sẽ được giải quyết.”
Hả?