Chương
“Không cần phải đi.”
Diệp Khuynh Thành lập tức chỉ về phía cửa nói: “Cô ta tìm đến anh chắc chắn laf không có ý tốt gì, anh lập tức đuổi cô ta đi ngay đi.”
“Này, Diệp Khuynh Thành, cô bị điên à?”
“Với tính cách này của cô, không hiểu sao lại có nhiều kẻ mù quáng theo đuổi cô đến như vậy. Chắc chắn là vì tài sản của Diệp gia và tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh đúng không?”
Diệp Khuynh Thành không thèm để ý tới cô ta, cô tiếp tục nhìn về phía Lương Siêu.
“Haizzz…”
Lương Siêu khẽ thở dài một hơi, thấy không còn hy vọng gì nên đành cười với Diệp Khuynh Thành với vẻ bất đắc dĩ: “Ờm, tôi vừa đồng ý với cô ấy rồi.”
“Nếu đổi ý ngay thì không được hay cho lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, vẫn là Lương Thánh y thấu tình đạt lý.”
Người đẹp kia nhất thời vui mừng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ tức giận của Diệp Khuynh Thành.
“Diệp Khuynh Thành, mong cô hãy chú ý thái độ của mình với Lương Thánh y đi. Cô tưởng rằng mình là ai chứ. Đúng rồi, tôi vừa nghe nói cô là vợ của Lương thánh y phải không?”
“Chuyện này xảy ra khi nào, sao tôi lại không biết vậy?”
“Cô!”
Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trở nên lạnh lùng rồi nhìn Lương Siêu với vẻ tức giận.
“Anh tự giải quyết chuyện này cho tốt đi!”
Nói xong, cô ta liền xoay người đi với vẻ tức giận.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Chỉ là đi ăn cơm cùng với một người phụ nữ thôi mà, có cần tới mức như vậy không? Lẽ nào cô ấy thật sự coi hắn là vật sở hữu riêng của mình hay sao?
Khi đi tới cửa, Diệp Khuynh Thành càng nghĩ càng giận nên quay đầu nhìn người phụ nữ còn đang uống trà: “Tôi nhớ rõ trước đây cô chỉ uống cà phê mà chưa từng uống trà phải không?”
“Sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi vậy? Không phải vì đây là trà Lương Siêu đưa cho cô chứ?”
Nói xong, Diệp Khuynh Thành cũng không nói thêm gì nữa mà rời đi. Người thông minh như Lương Siêu sao lại không hiểu ý của cô ta, vì thế hắn nhìn về phía người đẹp kia với vẻ nghi ngờ.
Vì giữ mặt mũi cho hắn mà ngay cả thói quen ăn uống hàng ngày cũng tạm bỏ qua, xem ra cô gái này giả bộ cũng giỏi thật?
Người phụ nữ kia ngơ ngác, hơi khó chịu khi nhìn thấy bóng dáng rời đi của Diệp Khuynh Thành. Sau đó, cô ta lại nở nụ cười với Lương Siêu.
“Lương Thánh y, người phụ nữ vừa rồi là người xấu, anh đừng nghe lời cô ta nói.”
“Chỉ là bình thường tôi thích uống cà phê hơn chút thôi, chứ không phải là chưa từng uống trà.”
Người xấu…
Rốt cuộc ai mới là người xấu?
Lương Siêu ngơ ngác nhưng sau đó hắn cũng lười suy nghĩ, tiếp tục ngồi chẩn mạch.