Chương
“Không phải là muốn báo thù đêm hôm đó sao? Vậy cậu cứ giết tôi luôn là được cho hả giận thay vì bắt tôi quỳ.”
Nói xong, ông ta nhắm mắt lại.
“Sư phụ!”
“Lương Siêu, anh…”
“Câm miệng.”
Lương Siêu phất tay phi châm khiến cho Thẩm Động tạm thời mất khả năng nói chuyện rồi nhìn về phía Mặc Vân với vẻ hứng thú.
“Thà chết chứ không chịu khuất phục?”
“Chậc chậc…Cũng được thôi, thật tiếc cho mấy người trẻ này, lẽ ra bọn họ đã có một tương lai tươi sáng hơn nhưng hiện giờ tất cả lại phải chết ở đây.”
Mặc Vân đột nhiên mở mắt ra và nhìn Lương Siêu với vẻ căm tức.
“Cậu có ý gì!”
“Ý của tôi còn chưa rõ hay sao? Nếu như ông không quỳ thì tôi sẽ không cứu bọn họ, cứ để mặc cho bọn chết dần đi.”
“Nếu như ông quỳ xuống thì tôi sẽ hết giận rồi tiện tay cứu bọn họ một mạng.”
“Đồ vô liêm sỉ! Thân là một thầy thuốc nên có tấm lòng nhân hậu, không thể thấy chết mà không cứu được!”
“Dùng đạo đức để ép tôi? Vô dụng thôi.”
“Sư phụ tôi từng dạy rằng đàn ông đứng ở thiên hạ nên tự do tự tại chứ không nên bị gò bó.”
Nói xong, hắn chậm rãi ngồi xuống rồi nhận lấy nắm hạt dưa từ tay Mễ Lặc và bắt đầu ngồi nhấm đầy vui vẻ.
Thấy vậy, Mặc Vân vô cùng tức giận nhưng sau khi nhìn sang Cao Manh, tiếp đó lại có thêm tinh anh của Long đường ngã xuống khiến cho ông ta càng thêm gấp gáp!
Trong mắt thể hiện sự đấu tranh kịch liệt một hồi, ông ta đột ngột nhìn về phía Lương Siêu.
“Nếu như ta quỳ xuống thì cậu sẽ cứu chứ?”
“Ừm.”
“Được!”
Sau khi hét lên một tiếng, Mặc Vân nhắm mắt lại và quỳ xuống trước mặt Lương Siêu.
Đây là lần đầu tiên ông ta quỳ xuống trước mặt người khác ngoại trừ cha mẹ và sư phụ!
Thế nhưng ngay khi đầu gối của ông ta sắp chạm xuống mặt đất thì Lương Siêu đột nhiên vọt tới trước mặt ông ta và kéo ông ta đứng dậy.
Mặc Vân mở mắt và nhìn Lương Siêu với vẻ kinh ngạc.
“Cậu…”
“Ha ha.”
Lương Siêu nhếch miệng cười nói: “Xem ra lời đánh giá trước đó của ông Lăng về tiền bối rất chính xác, tuy kiêu ngạo nhưng lòng yêu thương cũng rất lớn.”
“Vừa rồi tôi chỉ muốn đùa tiền bối một chút thôi, mong tiền bối đừng trách.”