Truyền Nhân Thiên Y

chương 703

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đúng rồi, đó thật sự là máu, chẳng qua không phải là máu người, mà là máu Huyền thú rất hiếm thấy.”

“Huyền thú?”

Mộ Khuynh Tuyết nhíu đôi mày lại, trước đó cô luôn làm việc cho Cổ Hiên Trai, cũng coi như kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết mức độ hiếm có của Huyền thú.

Điều kiện đầu tiên trở thành Huyền thú là trong cơ thể có được một tia huyết mạch Thượng Cổ Dị Thú, tinh thần và thể xác đều phải cực kỳ mạnh.

Ngay cả sư tử đực bình thường thảo nguyên, hổ Đông Bắc cũng không có điều kiện này, bởi vậy có thể thấy được độ hiếm có của nó.

Sau đó còn phải có người trường kỳ dùng Huyền khí thẩm thấu, thuần dưỡng nó, dần dà khiến trong cơ thể nó sinh ra Huyền khí, chiến lực sẽ theo đó mà tăng lên.

“Theo tôi được biết, chỉ có một ít thế lực tông môn lấy ngự thú làm chủ mới có Huyền thú, sao anh lại đụng phải? Không phải xảy ra xung đột với tông môn ngự thú đó chứ?”

Mộ Khuynh Tuyết vừa nhắc nhở như vậy thì Lương Siêu không khỏi nhắm mắt lại.

“Tông môn ngự thú? Ừm, thế thì có thể tra ra manh mối của thủ phạm phía sau màn lần này.”

Trong lòng thì thầm câu nói đó, nhưng hắn lại lắc đầu nói chỉ do ngoài ý muốn đơn thuần, để hai cô gái không cần quá lo lắng.

“Lương Siêu, vậy vết thương trên người anh…”

“Không sao.”

Hắn cười cười với Cung Vũ, nói: “Lát nữa tôi chuẩn bị chút dược liệu, lại dùng tinh huyết Huyền thú này làm thuốc dẫn chế tạo ra một chút đan hoàn thảo dược, ngày mai là vết thương này có thể khỏi hẳn.”

“Hơn nữa không chỉ có thể khỏi hẳn, còn có được thân thể cường tráng, hiệu quả giãn mạch giãn cốt.”

Nghe hắn nói như vậy, lúc này Cung Vũ mới triệt để yên lòng, đòi một phần danh sách dược liệu rồi lập tức đi ra ngoài đặt mua thảo dược.

Mà Mộ Khuynh Tuyết cũng không nói gì thêm nữa, chỉ không yên lòng mà ờ một tiếng rồi quay người lên lầu trở về phòng.

Lương Nghiên thấy thế thì có chút lo âu bĩu bĩu môi.

“Anh ơi, em phát hiện hai ngày này chị Mộ cứ không tập trung, giống như có tâm sự gì, trạng thái tinh thần rất tệ.”

“Có phải bị bệnh không?”

“Ừm, là bệnh.”

Lương Siêu gật gật đầu, từ lúc cha mẹ Mộ Khuynh Tuyết mất, tâm bệnh này vẫn luôn giày vò cô, thẳng đến gần đây càng ngày càng nghiêm trọng!

“Vậy anh mai đi bắt mạch chị Mộ được không? Mau chữa khỏi cho chị ấy đi!”

Lương Siêu nghe vậy thì cười cười, khẽ sờ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, nói: “Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược để chữa. Yên tâm đi Nghiên Nghiên, tâm bệnh của chị Mộ của em sẽ nhanh chóng được chữa trị.”

“Dạ.” Lương Nghiên cắn ngón tay, cái hiểu cái không mà gật gật đầu.

Hôm sau, giữa trưa.

Mặt trời chói chang trên cao, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt Lương Siêu đang ngồi xếp bằng trên giường, chỉ thấy toàn thân hắn lóe lên ánh vàng, bỗng mở mắt ra sảng khoái thở dài ra một hơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio