Chương
Vài giây sau, Hồ Thiên Trì bị nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, sát khí dâng trào, tức giận hừ một tiếng rồi bắt đầu điên cuồng vận chuyển Huyền khí trong cơ thể.
Xung quanh người loé lên màu vàng đất, thời sau lưng lại hiện ra hư ảnh núi non trùng điệp, lập tức khiến khí thế của mình tăng đỉnh cao!
Mà khi nhìn thấy Lương Siêu không chuẩn bị mảy may nào, vẫn khoan thai đứng chắp tay, vẻ mỉa mai, trêu tức trên mặt càng sâu thì Hồ Thiên Trì càng thêm tức giận!
“Thằng nhãi ranh vô tri, chết cho ông mày!”
Tiếng hét phẫn nộ vang lên, ông ta chuẩn bị dùng một kích toàn lực đánh chết Lương Siêu, trong mắt lập tức hiện ra tia sáng đỏ như máu…
Chỉ thấy Miller trước đó vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lóe lên, trực tiếp vọt tới trước mặt Hồ Thiên Trì.
Dưới khí tức đè nén mà gã phóng thích ra, Hồ Thiên Trì nhất thời rất khó động đậy.
Một giây sau.
“Phốc phốc!”
Một tiếng trầm đục qua đi, đám người nhìn thấy Miller chỉ duỗi ra một ngón tay, một tia sáng màu máu lập tức phá tan tất cả phòng ngự của Hồ Thiên Trì, xuyên thủng qua ngực ông ta…
“Phốc!”
Hồ Thiên Trì ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, bỗng quỳ xuống nhìn Miller, trên mặt đều là mờ mịt, kinh ngạc, không hiểu… Càng nhiều vẫn là sợ hãi.
Sợ hãi đối với cái chết!
Còn không kịp hỏi ra câu nào thì ông ta đã ầm một tiếng ngã xuống trước ánh mắt kinh hãi của đám người nhà họ Mộ gồm Mộ Khuynh Tuyết và Mộ Vân Thao.
Chết không đến thể chết hơn nữa!
Thực lực của ma cà rồng Miller đã trở nên mạnh như vậy từ lúc nào?
Giờ phút này, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết tràn đầy dấu chấm hỏi, cũng đọc hiểu ánh mắt bất đắc dĩ của Lương Siêu nhìn mình lúc mới tới.
Từ lúc còn ở Xuyên Nam, cô đã biết Miller đã nhận Lương Siêu làm chủ, nếu sớm biết thực lực hiện giờ của Miller tăng vọt đến mức này thì đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới như thế!
Mà khi tâm trạng của cô dần trở nên yên ổn thì sắc mặt Mộ Vân Thao càng ngày càng khó coi, cuối cùng như thần kinh mà thì thào gặn hỏi: “Vì, vì sao?”
“Miller đại sư, vì sao ngài lại làm như thế? Cho dù trước đó Hồ đại sư và ngài có xích mích, nhưng dù sao hai người đều dưới trướng Mộ gia, vì sao phải làm như thế? !”
Dưới trướng Mộ gia?
Miller nhìn Mộ Vân Thao như nhìn một thằng ngốc, đều không thèm phí thêm chữ nào với ông ta, dưới ánh mắt đờ đẫn của đám người Mộ gia, đầu gối gã hơi cong rồi quỳ xuống về hướng Lương Siêu, cúi người vái lạy!
“Bản nô đến chào chủ thượng! Nguyện chủ thượng tiên phúc vĩnh hưởng, hồng phúc tề thiên!”
Lương Siêu: “…”
Tên Tây này đi đâu học được những câu này? Suýt nữa đã làm mình đơ ra!
Mà đám người nhà họ Mộ Mộ Vân Thao đã bị triệt để làm đơ ra.
Bản nô?