Nghe thấy tiếng cười khàn khàn đầy nguy hiểm, ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Sau khi bên kia ngắt điện thoại, Hạ Tử Yên lập tức gọi điện thoại cho một người bạn ở Cục Công nghệ thông tin Trấn Giang.
Ngay sau khi chào đối phương qua điện thoại, cô đã nhờ bọn họ hỗ trợ theo dõi và tìm kiếm vị trí của người gọi nhưng vẫn không có kết quả gì.
Thời gian trò chuyện của đối phương quá ngắn nên không thể xác định được vị trí cụ thể.
Hơn nữa, đây lại là điện thoại công cộng và giọng nói cũng được xử lý bằng thiết bị.
Rõ ràng là đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Nhất thời, mười mấy Huyền Vũ Giả đều trầm ngâm suy nghĩ, thậm chí còn có người bắt đầu muốn rút lui.
“Tử Yên, hay là chúng ta quay về đi?”
“Đúng vậy, dựa theo ý của đối phương chắc chắn đêm nay sẽ tới.
Nếu như cô đã suy đoán là tên ác ma Lỗ Trì đó thì chúng ta cần gì chuốc lấy phiền phức?”
Nghe vậy, Hạ Tử Yên trừng mắt nhìn hai người kia.
“Đồ nhát gan!”
“Muốn đi thì cứ đi đi, bà đây không thèm ở cùng với hai tên khốn!”
“Ô?”
Lương Siêu nhíu mày và mỉm cười nhìn Hạ Tử Yên, hắn thật sự không nhìn thấy bất cứ vẻ sợ hãi nào trên mặt cô.
Người phụ nữ này thật can đảm.
Hai người bị Hạ Tử Yên khiển trách quay mặt nhìn nhau, sau khi do dự dự một hồi vẫn lựa chọn cúi đầu rời đi.
“Đúng là hai tên vô dụng!”
Hạ Tử Yên nghiến răng nghiến lợi mắng, sau đó liếc nhìn khoảng người còn lại.
Khi thấy bọn họ có vẻ dao động, cô vội động viên bọn họ.
“Một cô gái như tôi còn không sợ, các người sợ cái gì?”
“Hơn nữa, tôi còn ăn trộm được một bộ bí kíp liên hợp công kích từ ông nội của tôi.
Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, thực hiện hoàn hảo đòn chí mạng cấp bậc cao thủ, cộng thêm tên Lỗ Trì kia rất khinh địch nhất định có thể giết tên đó chỉ bằng một chiêu!”
Lương Siêu: “…”
Hiện tại hắn chắc chắn được nhóm người này ngây thơ tới mức nào.
Muốn giết chết cổ sư còn khó gấp đôi giết chết Huyền Vũ Giả cùng cấp!
Mấy người đó có hiểu không vậy?
Có điều dựa vào lời nói tràn ngập khí thế của Hạ Tử Yên, hắn cũng không hề ghét cô bởi vì suy cho cùng đả kích người khách là một hành vi không tốt.
“Còn nữa, nếu như đối phương thật sự là Lỗ Trì thì tên này chính là người đứng thứ mà phân bộ chúng ta đang truy nã!”
“Mọi người thử nghĩ xem, nếu như mười mấy người chúng ta liên thủ với nhau giết chết tên này thì sau khi trở về sẽ nhận được đãi ngộ gì? Chắc chắn chuyện thăng chức chỉ là trong chớp mắt!”
Nghe xong, mười mấy người nhất thời đều cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, tất cả vẻ do dự cùng hoảng sợ lúc trước đều biến mất, gật đầu lia lịa.
“Được!”
“Vậy thì chúng ta hãy giành tấm vé lớn này!”
“Anh, bọn họ đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu một chút nào cả.”
Lương Nghiên ngơ ngác hỏi, Lương Siêu xoa đầu cô bé và nói: “Bọn họ đang thảo luận làm thế nào để đánh bại kẻ xấu.”
“A?”
Nghe vậy, Lương Nghiên lập tức mỉm cười với mọi người và nói: “Mọi người cứ yên tâm, anh trai của em rất mạnh.
Hơn nữa, anh ấy chuyên đi đánh mấy kẻ xấu!”
“Đúng vậy.”
Liễu Băng Loan phụ họa một tiếng, thậm chí còn vẫy vẫy tay với đám người Hạ Tử Yên.
“Chỉ cần có anh rể của tôi ở đây thì các người có ở đó hay không cũng chẳng sao cả.
Yên tâm đi, đến lúc đó mọi người chỉ cần giúp anh rể một tay là được.”
Sau khi nghe xong, đám người hỏi lại bọn họ từ đâu tới với vẻ không hài lòng.
Sau khi biết được là từ Thiên Hải tới, bọn họ liền phá lên cười!
“Một nơi như Thiên Hải mà cũng có cao thủ sao?”
“Chắc chắn là không có! Chẳng lẽ cậu không nghe nói rằng ngay cả Vũ Minh cũng sắp hủy bỏ quyết định thành lập phân bộ ở Thiên Hải hay sao?”
Hạ Tử Yên cũng cười với vẻ khinh thường, cô hỏi Lương Siêu: “Nếu như anh cũng tới để giúp đỡ Trâu tiểu thư, vậy anh nói cho tôi biết thực lực của anh tới đâu đi?”
“Tôi muốn nắm rõ để còn phân công cho anh nhiệm vụ thích hợp.”
“Hạ tiểu thư, ngài Lương thật sự rất mạnh!”
Trâu Lâm thấy không đành lòng, vội vàng giải thích: “Nếu như trước đó không có hắn thì ta đã chết từ lâu rồi, hơn nữa hắn cũng chính là người phá…”
Hạ Tử Yên giơ tay ngắt lời cô ta: “Trâu tiểu thư, trong mắt những người bình thường như cô, bất cứ Huyền Vũ giả nào cũng tự xưng là cường giả nhưng nếu như hắn đã từ Thiên Hải tới đây thì tôi nghĩ bất cứ ai trong chúng tôi đều có thể đánh bại hắn.”
“Ha ha, Tử Yên nói đúng.”
“Không chỉ đánh bại mà còn chơi đùa giống như một món đồ chơi.”
“...”
Mọi người bắt đầu có cảm giác vượt trội khiến cho Liễu Băng Loan tức tới mức muốn nói lại nhưng lại bị Lương Siêu ngăn cản.
Có một số việc không nên nói lại làm gì, tốn nước miếng để làm gì chứ?
“Này, hỏi anh đấy?”
“Rốt cuộc thực lực của anh như thế nào?”
Hạ Tử Yên lại hỏi, Lương Siêu cười cười và ra hiệu với cô ta.
“Chắc hẳn là cao hơn cô một chút.”
Hạ Tử Yên chợt cau mày, sau đó hừ lạnh một tiếng phớt lờ hắn và cùng mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Về phần đoàn người Lương Siêu, nên ăn thì đi ăn, nên uống thì đi uống.
“Anh rể, không phải chúng ta tới để tắm suối nước nóng sao?”
“Hôm nay, sợ mọi người gặp nguy hiểm nên tạm thời chưa tắm vội.
Đợi đến sáng mai, chúng ta đi tắm cũng được.”
“ y da, có anh đi theo thì chúng ta có thể gặp nguy hiểm gì được chứ.”
Lương Siêu nhất thời trừng mắt nhìn Liễu Băng Loan với vẻ kỳ quái: “Ý của cô là để tôi đi cùng cô vào tắm suối nước nóng sao? Trong khe núi kia không có chỗ che chắn đâu.”
Liễu Băng Loan nhận ra mình nói sai, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng nhưng sau đó cô ta thì thầm: “Dù sao thì tôi và chị tôi đều là người của anh, vì thế cùng nhau tắm cũng chẳng có gì to tát.”
Lương Siêu kinh ngạc tới mức phun cả trà ra.
Ôi trời, sao cô ta nghĩ thoáng thế!
Mà những lời này bị Hạ Tử Yên đi ngang qua nghe được, cô ta lập tức ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
“Tên cặn bã!”
Một lát sau.
Liễu Băng Khanh hơi khát nước, cô ấy nói: “Lương Siêu, đi lấy hộ tôi ly cà phê.”
“Được.”
Nghe thấy vậy, Hạ Tử Yên cách đó không xa nhìn lại với vẻ mặt kỳ quái: “Hắn tên là Lương Siêu sao?”
Liễu Băng Khanh gật gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì.”
Hạ Tử Yên lắc đầu.
Tự lẩm bẩm: “Cái tên ngu xuẩn gì thế này, chẳng qua là một tên cặn bã trùng tên mà thôi.”
Lương Siêu: “???”
Ngay cả tên của tôi cũng trêu chọc đến cô?
Cái này quá đáng quá đi!
Chín giờ tối.
Phân bộ Vũ Minh ở Trấn Giang.
“Phó bộ chủ.”
Một chấp sự đi vào văn phòng của phó phân bộ và nói: “Thông tin mà Tử Yên tiểu thư báo lên lúc trước đã được xác minh, người tấn công Trâu Lâm chính là cổ sư Lỗ Trì.”
Nghe vậy, phó phân bộ Hạ Tam Hải cau mày.
Đúng lúc này, một chấp sự khác xông vào với vẻ hốt hoảng.
“Không, không xong rồi!”
“Phó phân bộ! Tôi vừa nhận được tin! Tử Yên tiểu thư đã dẫn theo mười mấy thành viên của phân bộ tới Trâu gia từ sáng sớm!”
“Cái gì!”
Hạ Tam Hải đứng bật dậy, vẻ mặt đầy kinh hãi!
“Làm bừa!”
“Mau! Đi triệu tập tất cả chấp sự trong phân bộ tới! Mau đi theo tôi cứu người!”.