Chương
Diệp Khuynh Thành nhíu mày lại, nói: “Trước đó đã từng theo đuổi tôi, nhưng sau khi tôi từ chối anh ta thì không còn có ý đó nữa, hiện tại quan hệ giữa chúng tôi nhiều lắm là bạn nối khố mà thôi.”
“Mà bởi vì tôi và anh ta là bạn từ nhỏ, cho nên tôi mới hiểu rõ về anh ta, từ nhỏ đã tu võ, là một võ si được công nhận, lại có thiên phú dị bẩm.”
“Tuổi còn nhỏ hơn anh, chỉ hai mươi, trước kia còn nói với tôi là trong cơ thể anh ta đã ngưng tụ ra cái gì… A đúng, hình như là hình thức ban đầu của Kim Đan.”
Nghe xong, vẻ mặt Lương Siêu hơi lạnh xuống.
Nửa bước Kim Đan chừng hai mươi, cảnh giới còn cao hơn mình một nửa, thật sự là một thiên tài khó gặp.
Chẳng qua… Vậy thì đã sao nào?
Nếu so thiên phú thì thời gian tu luyện của hắn vẫn chưa tới sáu năm!
Diệp Khuynh Thành vẫn luôn quan sát sắc mặt Lương Siêu, phát hiện vừa rồi khi hắn kinh ngạc, trong mắt còn lộ ra một tia nặng nề, cô lập tức nói: “Nếu đoán không sai, cảnh giới của anh ta cao hơn anh đúng không?”
“Ừm, đúng thế.” Lương Siêu nhẹ nhàng nhún vai, cười nói: “Nhưng vị trí này tương đối quan trọng với tôi, cho nên trận chiến giữa hai bên là không thể tránh được.”
“Anh! Vậy nếu tôi nói cho anh biết, Bộ đại sư từng luyện tập với Chung Kình, về sau có đánh giá anh ta bằng bốn chữ, vô địch trong cùng cấp bậc, anh còn dám đánh một trận với anh ta? Danh hiệu Bá Thương và sanh xưng biến thái của anh ta trong Võ Minh cũng không phải cho không.”
“Vì sao không dám?”
“Anh!”
Diệp Khuynh Thành càng tức giận, lập tức ngồi thẳng người, vừa mở miệng muốn nói thêm gì nữa thì Lương Siêu đã không quay đầu lại phất phất tay, nói: “Diệp đổng sự, cô đừng nhọc lòng chuyện của tôi, chẳng bằng nghỉ ngơi thật nhiều đi.”
“Đúng rồi, đến mai nếu thuận tiện cũng có thể đến quảng trường phía Tây tổng bộ Võ Minh xem cuộc chiến, để tôi tiện chứng minh cho cô biết cái gì mới gọi là thiên phú dị bẩm thật sự. Cái gì mới gọi là vô địch trong cùng cấp bậc.”
Nói xong, hắn không cho Diệp Khuynh Thành cơ hội khuyên ngăn, lập tức đẩy cửa rời đi.
Diệp Khuynh Thành tức giận, sau khi mắng nhỏ hai câu thì không còn tâm tư làm việc nữa, cô ngẫm nghĩ, sau một hồi do dự mới vội vàng mặc quần áo tử tế, gọi điện thoại cho Chung Kình.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối, trong loa truyền đến một giọng nam cứng nhắc, những trong đó lại mang theo một tia dịu dàng.
“Khuynh Thành, tìm tôi có việc gì sao?”
“Ừm.” Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Sáng ngày mai, Lương Siêu sẽ tranh đoạt vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế với anh, anh biết chuyện này không?”
“Ừm, biết.” Chung Kình gật gật đầu.
“Vậy tôi… Có thể thỉnh cầu anh, có thể nương tay trong trận chiến ngày mai không?”
Đầu bên kia điện thoại, Chung Kình khẽ giật mình, trầm mặc sau một lúc rồi cười cười khó hiểu, hỏi ngược lại: “Khuynh Thành, cô muốn trong trận chiến ngày mai với Lương Siêu, tôi phải…”
“Nhường?”
Diệp Khuynh Thành giật mình, nhất thời cũng thấy ngại, chẳng qua cuối cùng vẫn gật đầu: “Vâng, anh, anh cũng có thể hiểu như vậy.”