Chương
“Tổng bộ Võ Minh cũng từng phải ra một số đội tinh nhuệ đến giải cứu, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.”
“Mà trong quá trình lần cuối phái một đội đi cứu viện, đã chọc khiến cho những ninja kia vô cùng tức giận, cuối cùng mẹ của con bé đó cũng bị bọn hắn nhẫn tâm giết chết.”
“Còn cha của con bé lại là chiến thần một đời ở Viêm Hạ chúng ta, cho nên sau khi biết tin, ông ấy đã một tay tiến vào vương quốc anh đào trong cơn thịnh nộ, làm một phen đảo lộn thế giới của Ninja bằng chính sức mạnh của mình, khiến mọi người gà bay chó sủa.”
“Nhưng cuối cùng ..”
Nghe được giọng điệu này của Cơ Lăng Tuyết, Lương Siêu thở dài, biết rằng kết quả sẽ không tốt hơn chút nào đâu.
Quả nhiên đến cuối cùng vị chiến thần đã bị những ninja đó gài mưu, cuối cùng ông ta đã bị bắt mà thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không có. Rồi bị nhốt trong tù của Ninja nước anh đào.
“Lai lịch kiểu vậy cũng thật khá đáng thương.”
Lương Siêu lắc đầu và thở dài, sau đó hỏi: “Vậy thì từ giờ, sự nguy hiểm đe dọa cô gái này đến từ đâu? Chẳng lẽ là những ninja đó đã giết mẹ của cô ấy, sau đó lại bắt được cha cô rồi, sẽ điên cuồng đến nỗi muốn giết luôn cô ấy sao?”
Cơ Lăng Tuyết lắc đầu. “Không đến nỗi phải giết, nhưng căn cứ theo tình báo, thì bên kia đang muốn đưa cô ấy đến nước anh đào, dùng thủ đoạn đó để buộc cha cô ấy buông tay đầu hàng và làm việc cho thế giới ninja của họ từ bây giờ. . .”
“Hơn nữa bây giờ cũng có không ít kẻ nhắm vào con bé đó, rất nhiều nhẫn giả đã bắt đầu lục tục hành động rồi, tuy sức mạnh của chúng đúng là chả thèm ngửi nhưng bọn chúng là tầm ngẩm như loài chuột vậy, xét về khả năng lợi dụng sơ hở của họ thì đúng là hạng nhất.”
“Vì vậy bây giờ đang cần gấp một thanh niên có sức mạnh phi thường lại có thể nói chuyện được với con bé, có thể làm vệ sĩ / của nó.”
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, lập tức gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, đừng lo lắng.”
“Sư nương yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy, đến lúc đó nếu mất dù một nửa sợi tóc thôi thì người cứ hỏi tội tôi.”
Cảm nhận được sự khẳng định tự tin này của Lương Siêu, Cơ Lăng Tuyết hài lòng cười cười.
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng nhất định phải cẩn thận, một chút sơ ý cũng có thể phạm sai lầm lọt hố.”
“Mà này, để thuận tiện cho cậu làm nhiệm vụ, hôm nay tôi có thể giúp cậu sắp xếp một chức vụ ở trường đại học, đó là một giáo sư cấp đặc biệt được bổ nhiệm từ khoa Trung Y, cậu hài lòng chứ?”
Lương Siêu cười toe toét: “Phải hài lòng chứ ạ!”
Một người chưa từng học đại học bao giờ lại trở mình một phát thành giáo sư!
Lại còn là giáo sư cao nhất từ cấp một đến cấp bốn! Địa vị của hắn có thể sánh ngang với hiệu trưởng!
Sau khi nói chuyện xong, Lương Siêu tạm biệt Cơ Lăng Tuyết sau đó rời đi.
Vừa mới ra khỏi cổng Võ Minh, bốn vị mỹ nữ vẫn luôn đợi ở cổng bàn chạy đến.
Đó là Hạ Tử Yên, Khương Nhu, Diệp Khuynh Thành, với cả Tiêu Thi Nhã, cảnh tượng này bỗng chốc bị thu hút sự ghen tị và căm ghét của nhiều người đàn ông ngang qua.
Người đi đầu tiên là Khương Nhu, cô dịu dàng mà cầm một áo khoác tới, lo lắng nói: “Đây là chiếc áo dài mà tôi làm theo kích cỡ của giáo sư, vừa hay không vừa thì anh cứ mặc lên đó rồi nói.”