Truyền Nhân Thiên Y

chương 768-769

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Khụ…”

Lúng túng ho khan một tiếng, Lương Siêu nói:

“Làm phiền một chút, những người khác trong lớp đâu? Sao chỉ có hai người?”

Nam sinh kia cười khổ một tiếng, dí dỏm nói: “Thầy, thầy muốn nghe sự thật hay nói dối? Sự thật có thể làm tổn thương thầy đó, còn nói dối thì có thể thầy chấp nhận được.”

“A, vậy trước tiên nghe lời nói dối đi.”

“Được.”

Nam sinh kia lập tức lấy ra một xấp giấy xin nghỉ phép giao lên, Lương Siêu quét mắt, nguyên nhân xin nghỉ phần lớn là bởi vì bệnh nặng ở nhà, hoặc là trong nhà có thân nhân qua đời.

Ừm, thật sự là cái gì cũng nói được.

“Còn sự thật thì sao?”

Lương Siêu tò mò hỏi một câu, nam sinh kia lại nói: “Thật là… Một phần ba trong số người nghỉ đang ngủ trong ký túc xá, một phần ba chơi game trong quán cà phê Internet, còn một phần cuối cùng đang bận tán gái hoặc đi chơi với bạn gái của họ. ”

Lương Siêu: “…”

Đã sớm nghe nói đối với sinh viên Viêm Hạ Quốc, đại học chính là thiên đường hưởng lạc.

Vốn tưởng rằng đại học Đế Kinh sẽ không xảy ra chuyện này, nhưng hiện tại xem ra quả thực là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Lúc này, Thượng Quan Nguyệt đang đọc sách giương mắt nhìn Lương Siêu một cái, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, nói:

“Đừng suy nghĩ cả đại học đều bê bối như vậy, chẳng qua là một mình anh xui xẻo mà thôi.”

“Tôi xui xẻo?”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Phóng mắt nhìn khắp đế kinh này chỉ có một lớp của chúng tôi là tùy ý làm bậy như vậy, phỏng chừng giáo viên phụ trách phân lớp đã cố ý đem bảy mươi tám thiếu gia, tiểu thư xuất thân nhà cao cửa rộng phân vào cùng một lớp.”

“Dẫn đến người trong lớp này muốn làm gì thì làm, giáo viên chủ nhiệm, viện trưởng, thậm chí là hiệu trưởng cũng không muốn quản, cũng vì gia tộc bọn họ đều có ít nhiều đóng góp cho nhà trường, hàng năm cũng sẽ quyên góp không ít tiền.”

“Cho nên lớp chúng tôi có biệt danh, lớp phú nhị đại, giáo viên các môn học khác thấy chúng tôi như vậy cũng không đến đây để mất mặt mình, chỉ gửi slide đến trình chiếu cho chúng tôi tự học, cuối cùng chỉ có anh trực tiếp lên lớp.”

“Còn ra dáng trịnh trọng như vậy, thật buồn cười.”

“Thượng Quan Nguyệt, không thể nói chuyện với giáo viên như vậy.”

Nam sinh kia có chút không vui trách cô một tiếng, sau đó lại cười cười với Lương Siêu, tự giới thiệu: “Thầy, em là Dương Hạ, là lớp trưởng của lớp hai.”

“Hai chúng em chính là hai người không phải phú nhị đại ngoài bảy mươi tám người kia.”

Lương Siêu cười cười, thầm nghĩ tên nhóc này ngược lại có chút ý tứ.

Ít nhất ở phương diện tôn sư trọng đạo vẫn tốt hơn Thượng Quan Nguyệt kia không ít.

“Vậy tại sao cậu không trốn học với họ?”

Chương

Dương Hạ lập tức đứng lên, nghiêm trang nói: “Bởi vì em muốn học y, cha mẹ em đều qua đời vì không đủ tiền chữa bệnh, cho nên, em nhất định phải học y thuật tốt, để tương lai sẽ chữa bệnh cho càng nhiều người nghèo càng tốt!”

Ồ?

Tham vọng cũng lớn đấy!

Đi qua vỗ vỗ bả vai ý bảo cậu ta ngồi xuống, sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt.

“Vậy còn em, em đến lớp vì cái gì? Cũng muốn quyết tâm học y thuật tốt, tương lai mang lại lợi ích cho những bệnh nhân có khó khăn sao?”

“Phốc.”

Thượng Quan Nguyệt hừ một tiếng: “Tôi không nhàm chán như vậy.”

“Tôi đến đây chỉ đơn giản là để giết thời gian, thuận tiện cắt đuôi một số ruồi nhặng.”

“À.”

Lương Siêu hiểu rõ cười: “Xem ra trong lớp phú nhị đại này cũng không ít người theo đuổi em đâu nhỉ?”

“Cũng tạm thôi.”

Thượng Quan Nguyệt không chút khiêm tốn, mắt cũng không ngẩng lên nói: “Cũng chỉ có năm, sáu người thôi, chỉ là không có ai làm tôi vừa ý cả, nhưng mà, thoạt nhìn anh còn đẹp hơn bọn họ một chút, nhưng đáng tiếc…”

Thượng Quan Nguyệt giơ tay chỉ huyệt thái dương của mình: “Hình như, ở đây của anh có chút vấn đề.”

Dương Hạ lại nhíu nhíu mày với Thượng Quan Nguyệt, lập tức thay cô ta giải thích: “Thầy à, thầy đừng để ý, xưa nay Thượng Quan Nguyệt quen nói chuyện vậy rồi, không có ý gì xấu đâu.”

“Không sao.”

Lương Siêu nhún vai lắc đầu tỏ vẻ không sao cả, sau đó gõ gõ xuống bàn Thượng Quan Nguyệt.

“Từ nay về sau, sợ là em không dễ trốn mấy con ruồi kia nữa đâu.”

Thượng Quan Nguyệt nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Lương Siêu.

“Anh có ý gì.”

Lương Siêu không để ý tới cô nữa, nói với Dương Hạ: “Chắc là lớp các cậu cũng có nhóm WeChat hay nhóm chat linh tinh gì đi, hiện tại cậu thông báo cho bọn họ, lập tức đến lớp ngay bây giờ.”

Dương Hạ nghe vậy, không khỏi giật giật khóe miệng, mà Thượng Quan Nguyệt vẫn luôn giả trang cool ngầu lại càng nhất thời thất thố, trực tiếp phụt cười thành tiếng!

“Dương Hạ, thấy tôi nói không sai chứ?”

“Rõ ràng đầu óc hắn có bệnh rồi, còn xưng là giáo sư Đông y gì nữa, ngay cả bệnh của mình cũng không trị được, vô dụng!”

Dương Hạ thở dài một hơi, nhất thời cũng có chút không nói nên lời.

Mà cậu ta đã gửi tin nhắn thông báo gọi mọi người lên lớp ngay vào nhóm wechat của lớp, còn nói thêm giáo viên đã nổi giận, nhưng đã trôi qua mấy phút khắc đồng hồ cũng không có ai trả lời tin nhắn.

Thêm một lúc nữa rốt cục cũng có vài người trả lời, nhưng mà nội dung câu trả lời lại không khác với đánh giá của Thượng Quan Nguyệt lắm.

“Có bệnh à.”

“Ở đâu ra tên quỷ Đông y này nữa? Bảo anh ta cút đi đi!”

“……”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio