Chương
Sau năm phút, dưới sự chỉ dẫn của Dương Hạ, Lương Siêu đi đến trước một căn phòng rồi đẩy cửa đi vào.
Một mùi khói nhứt mũi đập vào mặt, chẳng qua gian phòng lại rất sạch sẽ, hơn nữa còn bị đổi thành một gian phòng game không người tiêu chuẩn, nhìn có vẻ rất cao cấp.
Lương Siêu thấy thế không khỏi cảm thán, không hổ là đám công tử nhà giàu, phong cách này không chỉ mạnh hơn mấy tên sinh viên đại học bình thường một bậc.
“Giết, giết giết giết!”
“Mau, tôi đã cản phía sau! Các người mau dẫn đoàn đi!”
“. . .”
Trong phòng đều là tiếng la giết, năm người đang đeo tai nghe cao cấp chơi game, quên cả trời đất, hoàn toàn không chú ý tới Lương Siêu cùng Dương Hạ đã tiến đến.
“Này! Nên đi lên lớp, chờ học xong tiết trở về lại chơi được không?” Hắn chào hỏi một tiếng, nhưng căn bản không ai để ý đến hắn.
Sau khi nói lại hai câu, vẫn không ai quan tâm, cuối cùng Lương Siêu hắng giọng một cái, hô hai tiếng vẫn không có tác dụng thì không khỏi nhíu mày.
Năm người này đều có tính cách như thế sao?
Lương Siêu lập tức quét nhìn bốn phía, một tay cầm lên bình chứa đầy nước khoáng rồi trực tiếp vung về hướng máy tính của năm người kia dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Hạ!
Sau một khắc.
Bành bành bành!
tiếng đập liên tiếp vang lên, chỉ thấy màn hình máy tính mà năm người kia đang nhìn chằm chằm đều không ngoại lệ mà bị bình nước khoáng đập nát, trực tiếp tồi đen. . .
Dương Hạ không biết nói gì mà vỗ trán, từ giờ khắc này cậu ta đã biết mình không có khả năng dàn xếp tình cảnh này. . .
“Cmn!”
“Con mẹ nó ai thất đức như vậy! Bản thiếu gia chơi chết hắn!”
Kêu lớn tiếng nhất và tức giận nhất chính là Từ Giang.
“A a a! Ván game của tao!”
Từ Giang tức giận gào lên rồi vỗ bàn đứng dậy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lương Siêu, hai mắt đã đỏ lên.
“Mày là ai? Muốn chết đúng không? !”
“Tôi là giáo sư Trung y đại học Đế Kinh, cũng là thầy giáo phụ trách lớp hai của các cậu. Vừa rồi tôi nói nhiều câu như vậy mà các cậu đều không nghe thấy, tôi chỉ đành dùng cách này giúp các cậu tỉnh táo lại.”
Sau khi nói xong hắn lại cười cười, tránh qua nửa người bên cạnh cửa ra vào, nói: “Là tôi đập hư màn ảnh máy tính của các cậu, nên để tôi đền, chẳng qua bây giờ các cậu đều phải cùng lên tiết học với tôi. Nghe hiểu tôi đang nói gì không?”
Dương Hạ: “. . .”
Hiện tại cậu ta thực tình hoài nghi trước kia có phải vị giáo sư trẻ tuổi này chỉ biết nghiên cứu học vấn không, không thì sao lại ngây thơ như thế? Hiện tại đền tiền năm cái màn ảnh máy tính là có thể giải quyết mọi chuyện sao?
Quả nhiên, nghe xong lời Lương Siêu nói, bốn tên cùng phòng với Từ Giang đều cười lạnh, lập tức nhìn về phía Từ Giang: “Anh Giang, anh nói giờ xử lý thế nào?”