Chương
“Ngài tuyệt đối đừng gọi tiểu nhân như vậy, tôi không chịu nổi tiếng ông anh này đâu!”
“Mau mau đứng dậy. Tôi ăn ngay nói thật, tôi thật sự không muốn làm giáo sư cấp và chỉ huy sứ gì đó, thực sự quá phiền phức, lúc trước tôi cũng bị Võ Minh lừa.”
Trương Vĩ: “…”
Có thể khiến Võ Minh lưa đi làm chỉ huy sứ ngoài biên chế, con mẹ nó là dạng trâu bò gì nữa?
“Ông anh à, vừa rồi tôi thấy anh ghê gớm như vậy, tôi thật sự rất mừng! Nếu anh có truất hết quyền lực của tôi thì quá tốt! Chỉ cần anh truất được thì sau này tôi chẩn bệnh miễn phí cho anh được không? Y thuật của tôi rất không tệ, thằng nhãi này có thể chứng minh.”
Nói xong, Lương Siêu chỉ vào Từ Giang cũng có mặt ở đây.
Từ Giang bất ngờ không biết làm sao, đồng thời cũng nhớ tới hôm qua sau khi về nhà, cậu ta có dùng đến những loại thuốc thoa ngoài da mà Lương Siêu cho, hôm nay vết bầm trên mặt đã khỏi hết, cậu ta liên tục gật đầu.
“Đúng, thầy, thầy Lương của chúng ta thật sự có y thuật rất cao…”
“Đúng cái rắm! Trước đó là cậu gửi video cho Trương Thỉ đúng không? Loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn am hiểu gây sự như cậu là ghê tởm nhất, lát nữa tôi sẽ đề nghị trường học đuổi học các cậu, hiện tại cút qua một bên đi!”
Vẻ mặt Từ Giang lập tức suy sụp, Trương Vĩ lại đau khổ cầu khẩn Lương Siêu.
Cuối cùng Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài, rất khó xử mà cất ngọc bài kia vào, lại nói: “Vừa rồi anh nói cái gì? Tôi ra tay với cháu anh, còn tiến hành uy hiếp với cậu ta? Ừm, là tôi không đúng, vậy tôi lập tức nói xin lỗi được không?”
Trương Vĩ vừa đứng dậy, nghe xong lời này lại suýt bị hù quỳ xuống, liên tục khoát tay:
“Không không không!”
.
Gã lập tức hung ác đá Trương Thỉ một chân: “Thân là học sinh, không biết tôn sư trọng đạo, còn gan to bằng trời muốn tranh giành tình nhân với thầy giáo? Mày bị ngu à!”
“Còn nữa, cha mẹ mày tốn tiền tốn tâm tư đưa mày đến nơi đây là để đọc sách học tập! Nhưng mày lại cả ngày trốn học không làm chuyện đàng hoàng, quả thực chẳng ra làm sao cả!”
Bị chú mình mắng chửi dạy dỗ như vậy một trận, Trương Thỉ ngốc đến mấy cũng biết lần này mình đã đá phải thép tấm, không đợi Trương Vĩ mở miệng, Trương Thỉ bắt đầu cong lưng xin lỗi Lương Siêu, dáng vẻ này không khác gì một đứa cháu trai.
Thấy thế, Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, cũng không quan tâm đến hắn ta nữa mà vỗ vỗ Thượng Quan Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, có vẻ hơi rầu rĩ không vui rồi rời đi.
“Phù… Coi như qua chuyện…”
Thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của chú mình, Trương Thỉ không hiểu mà hỏi: “Chú, rốt cục họ Lương là người nào? Cả chú cũng…”
“Hừ, không nên hỏi thì đừng hỏi, tóm lại một câu, sau này thầy Lương đó chính là thánh chỉ, cháu chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng, đừng đến gây sự kiếm chuyện nữa!”
“Ngơ ra làm gì? Còn không cút nhanh về lên lớp!”
Sau năm phút, trong phòng đa truyền thông.
“Đinh linh linh!”
Khi tiếng chuông lên lớp vang lên, những học sinh trước đó còn đứng ở cửa ra vào xem náo nhiệt không nằm ngoài dự liệu mà đều đến trễ, Lương Siêu bảo họ đứng hết ở đằng sau phòng học, chờ xong tiết học lại xử lý.