"Các người cười cái gì?"
Nhìn thấy trên mặt hai cô gái đầy vẻ khinh thường, Tôn Giai Giai cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục.
Hạ Tử Yên liếc nhìn mặt Trần Khải, vết môi đỏ mọng trên cổ anh ta còn chưa có rửa sạch, nói: "Đương nhiên là tôi đang cười nhạo cái dáng vẻ không biết sự đời của cô rồi.”
“ vạn thôi là có thể để cho người khác lấy được mình rồi, chậc chậc...!đúng là rẻ tiền.”
“Hai cô!"
Tôn Giai Giai bị lời nói làm cho xấu hổ, thấy Trần Khải đi tới liền vội vàng lắc lắc cánh tay anh ta làm nũng."Anh Trần à! Hai người bọn họ dám nói chuyện với em như vậy đó! Anh…”
“Được rồi đấy!”
Trần Khải bảo cô ta câm miệng, đồng thời lại đánh ánh mắt nhìn hai người Hạ Tử Yên và Hàn Phỉ.
Một thì nóng bỏng mạnh bạo, một thì dịu dàng như ngọc.
Hai người cực phẩm như vậy, quả thực con hàng rẻ tiền tối qua ngủ cùng không thể so sánh được.
Sau đó anh ta lấy điện thoại mở Wechat lên nói: "Hai vị mỹ nữ, chỉ cần hai em cho anh xin Wechat thì anh lập tức sẽ chuyển cho mỗi người lì xì vạn.”
“Thấy thế nào?”
Hai cô gái im lặng không nói gì, người tiếp tục bóc trứng cho Lương Siêu, người bóp vai, cả hai đều thầm chửi vào mặt anh ta.
Trần Khải thấy thế, sắc mặt tối sầm lại, trong lòng có chút tức giận.
"Hai con điếm này lại dám làm kiêu với mình à?”
“Được!”
“Đợi chộp được hai đứa mày rồi thì chắc chắn tao sẽ bắt chúng mày ngoan ngoãn phục vụ ông!”
Trong lòng nghĩ vậy, Trần Khải lập tức vươn năm ngón tay: “Nếu thêm WeChat, thì mỗi người sẽ được lì xì vạn!”
Sau khi mọi người nghe những lời này, ai lấy cũng nhép môi chẹp chẹp, quà gặp mặt này tổng cộng là vạn đó, đây là muốn ném tiền ra ngoài sao?
Cảm giác có tiền tùy hứng bốc đồng thật tuyệt mà!
Nhưng Hàn Phỉ bên này vẫn không ngó ngàng gì, vẫn đang hỏi Lương Siêu, người đã mệt mỏi cả đêm là mình bóp có thoải mái không, còn Hạ Tử Yên đảo mắt và đột nhiên nhìn về phía Trần Khải, đột nhiên mỉm cười quyến rũ.
"Đội trưởng, theo tôi nhớ là giới hạn chuyển tiền hàng ngày của Wechat hình như là vạn chứ nhỉ?”
Miệng Trần Khải giật giật, như muốn xé ra.
vạn ư gần như đủ tiền cho một tháng đi tán tỉnh phụ nữ của anh ta rồi!
Đúng là dám nói ra miệng cơ đấy!
Lúc đầu anh ta chỉ muốn tán tỉnh vu vơ với họ một cách bình thường, nhưng bây giờ anh ta nghĩ rằng nếu anh ta có thể trực tiếp thu được hai con hàng ngon này về thì chích ra tí máu cũng không phải là thiệt.
“Được!”
Trần Khải thầm nghiến răng xong sau đó gật đầu đồng ý: "Nếu hai em kết bạn Wechat với anh thì anh sẽ chuyển cho mỗi người lì xì vạn!”
Tôn Giai Giai ở một bên nghe vậy, trên mặt tràn đầy ghen tị.
Đều là người đẹp giống nhau cả nhưng chênh lệch thật lớn.
Nhưng cô ta cũng không nói gì nhiều, dù sao người đẹp cũng có phân đẳng cấp.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Ok luôn.”
Nói xong, Hạ Tử Yên ngay lập tức thêm WeChat của Trần Khải, thấy Lương Siêu vừa ăn trứng vừa cười như ngộ.
Nhìn thấy dáng vẻ háo sắc và gương mặt đầy vẻ háo hức ngóng chờ của Trần Khải xong, hắn lại thầm mắng một câu, ‘đúng đồ đần’.
“Phỉ Nhi, cô vẫn đứng đực ra đó làm gì, mau add Wechat đi?”
“Hả? Vậy hình như không tốt lắm thì phải?”
“Ôi dào, chỉ là cho Wechat thôi mà, tiền trên trời rơi xuống thì việc gì chúng ta lại không lấy chứ?”
“Nhanh nhanh đi!”
Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ cũng đã thêm Wechat của Trần Khải.
Mà sau khi Trần Khải đau đớn chuyển vạn đi xong, ngay lập tức anh ta chà xát lòng bàn tay biểu lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Máu cũng đã đổ xuống vậy, vậy tiếp theo phải được sướng cái đã.
“Hai em à, ở đây không cần các em nữa rồi, cứ để họ ở đây chữa trị cho những người dân quê này là được."
“Hả?”
Vẻ mặt Hạ Tử Yên ngây ngô nói: "Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ?"
"Ha ha..." Trần Khải nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên là chúng ta vào lều thảo luận về vấn đề học thuật rồi, hoặc là nói chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng đều được."
Nói xong, anh ta nhìn Lương Siêu với thái độ của người chiến thắng: "Tên oắt kia, mày nhìn mà học vào, muốn cua gái thì phải có tiền, chứ không phải dùng mồm và gương mặt đẹp đâu!”
“Chỉ cái bộ đồ nghèo kết xác không quá nghìn tệ trên người cậu đây, không xứng cướp phụ nữ từ tôi đâu! Từ giờ hãy tránh xa hai người đẹp này ra, nếu không ...!"
Lời nói còn chưa dứt lời, Trần Khải liền nhận thấy được có cái gì không đúng.
Hàn Phỉ vẫn đang bóp vai cho Lương Siêu, Hạ Tử Yên vẫn được bóc một quả trứng đút thẳng vào miệng Lương Siêu.
Trần Khải thấy vậy, sắc mặt sa sầm lại: “Hai người các cô còn không mau qua chỗ này tôi!”
Hạ Tử Yên khinh thường liếc anh ta một cái, sau đó nhìn Hàn Phỉ: "Phỉ Nhi, người này thật buồn nôn, tôi cảm thấy anh ta không xứng xuất hiện ở danh sách bạn bè."
“Ừ, đúng luôn.”
Nói xong hai người phụ nữ trực tiếp xóa kết bạn dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Khải.
Lương Siêu thấy thế vỗ tay còn chê chê chê một trận, khiến cho Trần Khải tức giận, khuôn mặt anh ta ngay lập tức trở nên cáu kỉnh.
“Mấy cô đang đùa với tôi à?”
“Chuẩn luôn, đang đùa với thằng mất não như anh đấy!”
Hạ Tử Yên xỉ nhục nói: “Bên cạnh chúng tôi người mỗi ngày cho vạn còn đang đếm mỏi tay đây, đến bây giờ họ còn chưa được động vào chúng tôi lấy một cọng tóc, vậy mà anh chỉ cho mỗi người vạn thôi mà đã muốn cua được chúng tôi rồi sao, u là trời, mỡ đó mà húp!”
“Hắn ta?”
“Mỗi ngày cho vạn lì xì mà còn đang ấn mỏi tay sao?”
Trần khải nhất thời trợn to mắt chỉ vào Lương Siêu, ngay sau đó phá lên cười.
“Tên đó đang giả vờ ngầu thôi mà hai người cũng tin sao?”
“Mày nhiều nhất cũng chỉ là một bác sĩ nhỏ vừa mới trở thành một bác sĩ chính, một năm cũng không thể kiếm được vạn ấy! Nếu hôm nay cậu ta thực sự có thể có được dù chỉ một phong bao lì xì vạn thôi thì bây giờ bảo tôi đi ăn shit thôi cũng ăn!”
Tinh tinh
Tinh tinh tinh tinh……
Nói xem có trùng hợp không chứ lị, đúng vào lúc này điện thoại di động của Lương Siêu đột nhiên vang lên, sau khi lấy nó ra và nhìn, Lương Siêu nở một nụ cười đáng thương với Trần Khải: "Xem ra anh không chỉ bị ngu thôi mà còn là người thật xui xẻo."
Hạ tử yên nghe vậy lập tức nhìn vào di động của hắn, cười đến chảy nước mắt, sau đó bày ra trước mặt mọi người.
Trên cột tin nhắn Wechat tài khoản đã được chuyển.
Tin tức chiếm phần lớn màn hình! Và là thông tin chuyển khoản vạn!
Khi màn hình trượt chậm, mọi người tiến lại gần và đếm cẩn thận.
Một, hai, ba...mười, mười một, mười hai...mười tám!
Tổng cộng có bao lì xì vạn nhân dân tệ, tức là vạn nhân dân tệ!
Hơn nữa còn là mỗi ngày đều có...!
Tôn Giai Giai hoàn toàn chết lặng và choáng váng, trước đó khi Trần Khải chuyển tiền cho cô ta, cô ta đã nhìn trộm điện thoại di động của anh ra, và số dư Wechat cùng lắm cũng chỉ có ba đến bốn mươi vạn.
Còn người này, một ngày ba trăm sáu mươi vạn.....!
Cấp độ này, Trần Khải phải bị ném bay ra mấy trăm con phố mất!
Lương Siêu bên này vẫn cuống cuồng bấm nhận tiền, vừa lẩm bẩm: "Haizz, tôi đã bảo họ đừng gửi nữa, sao họ không nghe lời chứ? Tôi không cần tiền của họ."
Mọi người: "..."
Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ: "..."
Người đàn ông này lại giả vờ rồi đấy!
Trần Khải nhìn bộ dạng đê tiện kiểu mặc kệ không quan tâm gì của hắn, sau khi da mặt co giật một lúc, anh ta lập tức mắng to: "Chắc chắn cậu là một thằng trai bao, hơn nữa lại còn bâu quanh không ít phú bà cho tiền!”
“Bây giờ chỉ cần một cú điện thoại là tôi có thể cho cậu mất tên ở giới y học tại Trấn Giang này! Cậu có tin hay không?”
Bị một người gọi là tên trai bao hết lần này đến lần khác, sắc mặt Lương Siêu cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo.
“Anh ngầu như vậy sao? Vậy xin hỏi anh là có ông bố xịn hay bà mẹ xịn vậy?”
“Tao có chú xịn!”
Trần Khải nhất thời ưỡn ngực: "Tao có chú xịn đấy!"
"Chú tao là Tiền Vân Sơn, ông chủ của Dược phẩm Vân Sơn! Người đứng đầu ngành dược phẩm của Trấn Giang!"
"Giám đốc của tất cả các bệnh viện trong thành phố đều là tiểu bối trước mặt ông ấy.
Nên việc giết chết cậu giống như việc giết chết một con kiến vậy?"
Tiền Vân Sơn?
Tên này nghe có chút quen tai?.