Truyền Nhân Thiên Y

chương 927

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 927 Nghe vậy, Lương Siêu vội vàng buông lỏng tay, quay đầu nhìn Lương Nghiên, muốn nói gì đó thì Lương Nghiên lại mở miệng nói trước: “Nghiên Nghiên tự nguyện bái ông ấy làm thầy. Hơn nữa nghe sư phụ nói, Vạn Độc giáo là dạy vu thuật chính thống, thể chất của em rất thích hợp với nơi đó.” Vu thuật chính thống? Lương Siêu lộ ra vẻ mặt khinh thường, khịt mũi với câu nói này Trong nhận thức của hắn, tuy vu thuật cũng coi như một trong ba ngàn đại đạo, nhưng nó có quá nhiều chi nhánh, mà nhánh nào cũng nói mình là chính thống. Nhưng rốt cuộc nhánh nào mới chính thống thì đến nay giới võ đạo Viêm Hạ vẫn chưa có kết luận. Chắc cái gọi là vu thuật chính thống của Vạn Độc giáo cũng chỉ là tự phong. “Nghiên Nghiên, đừng tin chuyện hoang đường của ông ta.” “Hừ, thằng ranh không biết hàng.” Người đội mũ vành rộng mắng một câu, lập tức chỉ chỉ Lương Nghiên và nói: “Em trai cậu biết rõ sự mạnh mẽ của Vạn Độc giáo. Nếu không tin thì cậu có thể hỏi em mình ngay, nếu như con bé chọn trở về với cậu thì lão hủ chắc chắn không nói hai lời, lập tức quay đầu rời đi.” Lương Siêu nghe vậy thì lập tức hỏi: “Nghiên Nghiên, bây giờ có phải em rất muốn về nhà không? Chỉ cần nói một câu thì anh nhất định dẫn em đi, không cần sợ ông ta.” Lương Nghiên do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu rồi thấp giọng nói: “Anh, trước đó Nghiên Nghiên nghe lén anh với chị dâu Băng Khanh nói chuyện, cho nên em đã biết chuyện về cha mẹ rồi.” Nói đến đây thì cô bé bắt đầu nức nở, Lương Siêu thấy thế thì trong lòng chua xót. Sau một hồi… “Nghiên Nghiên, anh…” “Anh, em không sao.” Lương Nghiên lại ngẩng đầu, xoa xoa hai mắt khóc đỏ, bày ra dáng vẻ rất kiên cường mà nói: “Nghiên Nghiên biết anh phải gánh vác rất nhiều. Cho nên so với kiếp sống học hành như mấy bạn bình thường, em càng hi vọng có thể học chút bản lĩnh thật sự, cũng dễ để sau này trợ giúp anh.” “Không cần, Nghiên Nghiên, một mình anh là được, em không cần thiết…” “Anh.” Sau khi cắt ngang lời Lương Siêu, Lương Nghiên lại nắm chặt tay hắn như mộtbà cụ non, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ kiên định: “Em muốn cùng anh báo thù cho cha mẹ và toàn bộ Lương gia…” . “Cùng báo thù!” Lương Siêu nghe vậy thì khẽ giật mình, mà Lương Nghiên cũng trở về bên cạnh người đội mũ vành rộng, lộ ra nụ cười làm đối phương yên tâm: “Anh, yên tâm đi, sư phụ rất tốt với em. Hơn nữa còn khen tư chất của em rất cao, là hạt giống tốt để tập võ.” Thấy Lương Nghiên tâm ý đã quyết, Lương Siêu biết mình nói thêm cũng không có tác dụng gì, không khỏi khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than. Thù nhà nợ máu còn cần đứa em gái chưa trưởng thành của mình chia sẻ giúp. Lương Siêu ơi Lương Siêu, mày thật là… quá vô dụng. sau một lúc lâu, thấy Lương Nghiên muốn rời đi với người đội mũ vành rộng kia thì Lương Siêu nói ngay: “Nghiên Nghiên, anh phải đi đâu mới tìm được em?” Lương Nghiên dán mắt nhìn người đội mũ vành rộng, bởi vì hiện tại cô bé cũng không biết rốt cuộc Vạn Độc giáo ở nơi nào. Người đội mũ vành rộng hừ cười một tiếng, nói: “Vạn Độc giáo chúng tôi xưa nay rất bí mật, không phải ai cũng có thể đến, chí ít lấy thực lực bây giờ của cậu còn chưa có tư cách.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio