Nhìn người nọ, mười tám ông lớn ngồi cùng bàn với Lương Siêu cũng không khỏi nhíu mày, một người trong đó còn chạy lên đài, thấp giọng rỉ vào tai Lương Siêu: "Lương thần y, người này là cậu chủ của Long gia, mà Long gia được xem như đại gia tộc đứng đầu của Trấn Giang, cha của cậu ta là Long Chương Kiệt là người giàu nhất Trấn Giang, Tập đoàn Long thị cũng được xem là xí nghiệp hàng đầu giới kinh doanh Trấn Giang."
"À."
Lương Siêu thản nhiên gật đầu, bởi vì chuyện lúc trước của Trâu Lâm nên hắn cũng biết về Long gia, cũng hơi hiểu về nó.
"Long gia có thực lực rất mạnh, nhưng xưa nay lại làm việc rất kín tiếng, hơn nữa nghe nói phía sau còn có cường giả bí ẩn trấn giữ"
Cao thủ bí ẩn trấn giữ?
Lương Siêu nghe vậy thì cười một tiếng, hắn tin lúc trước Trâu Lâm không ăn nói bừa bãi, tám chín phần là Long gia này và tên cổ sư Lỗ Trì đầu trộm đuôi cướp kia có liên quan với nhau.
Mà kẻ cấu kết làm việc xấu với kẻ thù chung của võ đạo là Lỗ Trì thì nhất định kín tiếng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu rồi.
"Phi Vân!"
"Cháu đã đến rồi!" Vương Hồng Ba vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Nhanh, mau mau cứu em họ của cháu, tên họ Lương này thủ đoạn độc ác, điên lên rồi thì chuyện gì cũng làm ra được đấy!"
Em họ?
Đám người xôn xao cả lên, hoàn toàn không biết Vương gia còn có quan hệ như vậy với Long gia của Trấn Giang!
Khó trách mấy năm trước Vương gia có thể quật khởi nhanh như vậy, còn ngồi trên bảo tọa vua không ngai lâu như vậy, chắc hẳn phía sau cũng được Long gia âm thầm ủng hộ không ít.
Vương gia này thật biết ẩn giấu.
Mà bây giờ sau khi Long gia ra mặt, vở kịch vốn đã không có gì bất ngờ lại trở nên khá đáng xem.
Trong nhất thời, đám người đều nhìn về phía Lương Siêu đứng trước cửa sổ, muốn xem rốt cuộc hắn sẽ làm như thế nào.
Thể diện của Long gia lớn như vậy, rốt cuộc hắn có nể mặt hay không?
"Dượng, dượng đừng có gấp." Long Phi Vân cười cười, nói: "Hôm nay cháu đã đến, tất nhiên sẽ bảo vệ Thiên Hào."
Trong lời này thể hiện sự tự tin tuyệt đối, Lương Siêu nghe vậy lại cười một tiếng.
"Tôi rất hiếu kì, dựa vào cái gì mà anh chắc chắn như vậy?"
"Dựa vào mặt mũi của Long gia chúng tôi." Nói xong, Long Phi Vân bc chậm lên đài, vừa đi vừa nói: "Anh bạn, tôi biết thực lực của anh không tệ, việc này cũng là Vương gia đuối lý trước, cho nên tôi bằng lòng đền bù cho anh."
"Nếu như anh chịu thu tay lại, coi như bỏ qua việc này, anh có thể lập tức lấy đi chi phiếu vạn, đồng thời còn nhận được tình bạn của Long gia chúng tôi."
"Tôi nghe nói người phụ nữ và em gái của anh vốn không có chuyện gì đúng không? Cho nên cuộc mua bán này cũng có lời với anh mà?"
Mười tám ông lớn nghe vậy thì trong lòng đều cười khẽ lắc đầu.
vạn?
Đuổi ăn mày à?
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trước đó Vương gia ra triệu mà Lương Thần Y còn không buồn chớp mắt lấy một cái!
Xem ra Vương Thiên Hào này thật sự thảm rồi.
Quả nhiên.
Ngay giây sau, Lương Siêu không buồn nhìn Long Phi Vân một cái bỗng vung tay lên, trực tiếp ném Vương Thiên Hào từ cửa sổ ra ngoài!
Rầm rầm!
Tấm kính cửa sổ vỡ vụn, Vương Thiên Hào hoảng sợ kêu to rồi rơi xuống, nhưng rất nhanh đã không còn âm thanh nào nữa.
"Con trai!" Hai mắt Vương Hồng Ba đỏ bừng, gấp đến độ gân cổ lên gào thét, vội vàng chạy ào ra sảnh rồi xuống lầu.
Sau đó, trong phòng tiệc hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Bầu không khí bất giác cũng trở nên rất kiềm nén, ngột ngạt.
Dám công khai vả mặt người của Long gia ngay trước mặt đông đảo mọi người, thật sự nhiều năm rồi chưa thấy qua.
Soạt!
Sự tự tin trước đó của Long Phi Vân đã không còn, sắc mặt lập tức trở nên xanh xám, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.
"Họ Lương, anh đang chơi lửa."
"Từ lúc Long gia đặt chân thành danh ở Trấn Giang đến nay, còn không ai dám khiêu khích Long gia giống như anh!"
"Ồ?"
"Thật sao? Vậy bây giờ đã có."
Lương Siêu nhún vai nhẹ nhàng cười cười, bộ dạng như đang nói anh có thể làm gì được tôi.
"Còn về chi phiếu vạn của anh, thôi cứ giữ lại để em họ anh chữa bệnh đi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh ta còn sống được."
"Anh!"
Long Phi Vân tức giận, lập tức nhìn về phía mười tám người trước đó giúp Lương Siêu.
"Hiện tại tôi tuyên bố, từ hôm nay họ Lương này chính là kẻ thù số một của Long gia và tập đoàn Long thị, các người xác định còn muốn đứng về phe hắn à?"
Mười tám người nghe vậy trong lòng đều cảm thấy nặng nề, chẳng qua chỉ nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt tỏ thái độ.
"Mẹ nó, tôi sợ cậu à! Chúng tôi có nhiều người liên kết mà còn thua một mình Long gia của cậu hay sao!"
"Ranh con, thân phận của cậu và chúng tôi không ngang nhau, chúng tôi cũng lười nói nhảm với cậu, trở về nhắn với ông già cậu là nếu dám động vào Lương thần y thì chúng tôi không ngại liên thủ diệt cả Long gia đâu!"
"Không sai, Long Chương Kiệt đã ngồi trên ngai vàng nhà giàu nhất Trấn Giang quá lâu, cũng là lúc nên dời mông đi rồi."
"..."
Thấy thế, tất cả mọi người đều thổn thức.
Sau này, sợ là toàn bộ giới kinh doanh Trấn Giang sẽ không bình tĩnh, Liên Minh của mười tám ông lớn đúng là rất mạnh, nhưng Long gia người ta chưa hẳn không có đồng minh.
Nếu muốn đấu, dù không biết thắng bại, nhưng có thể khẳng định là Vương gia xem như lạnh ngắt rồi.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn!
"Tốt!"
"Ghi nhớ lời nói hôm nay của các người, đến ngày hối hận thì đừng đến ra vẻ đáng thương xin Long gia giơ cao đánh khẽ!"
"Cáo từ!"
"Dừng lại." Lương Siêu lại gọi anh ta lại, Long Phi Vân quay đầu âm trầm nhìn hắn.
"Thế nào, đổi ý rồi?"
"A..." Lương Siêu cười lắc đầu: "Tôi đột nhiên cảm thấy anh vừa móc ra chi phiếu vạn là một loại sỉ nhục đối với người phụ nữ và em gái của tôi, cho nên..."
Chát.
Hắn giơ tay đã tát một cái lên mặt Long Phi Vân, lực rất nhẹ, cứ như gãi ngứa.
Nhưng điều này lại khiến gương mặt anh tuấn của Long Phi Vân lập tức trở nên dữ tợn!
Tổn thương không lớn, nhưng sỉ nhục cực mạnh!
Mười tám ông lớn đều âm thầm cười khổ, không nghĩ tới Lương thần y còn biết chơi như thế...!
"Họ Lương, mày chờ!"
"Chắc chắn ngày khác sẽ trả lại nổi nhục hôm nay gấp mười lần!"
Thù này xem như đã kết.
Sau một giờ, Long Phi Vân vừa về đến nhà lập tức tìm tới Long Chương Kiệt, đơn giản thuật lại chuyện xảy ra trong tiệc mừng.
"Cha, chưa diệt trừ họ Lương kia, uy danh của Long gia chắc chắn sẽ tổn hao nhiều!"
"Con đề nghị lập tức liên hệ Lỗ đại sư, để đêm nay ông ấy đi diệt trừ tên họ Lương kia!"
Long Chương Kiệt nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một luồng âm phong thổi vào.
"Khặc khặc..."
"Đêm nay không thể được."
"Lỗ đại sư!"
Nhìn lão giả chắp tay đi tới, Long Phi Vân lập tức vui mừng, lại hỏi: "Vì sao không được? Hiện tại cho dù ngài trọng thương chưa lành, nhưng đối phó với một thằng ranh cũng không phải vấn đề lớn mới đúng?"
Vấn đề không lớn?
Mặt Lỗ Trì xệ xuống, cười lạnh nói: "Lúc trước cổ vương bản mệnh của tôi là bị thằng nhãi họ Lương kia tiêu diệt, hơn nữa cổ độc của tôi cũng không làm gì được hắn."
"Ông nói xem vấn đề lớn không?"
Ồ!
Hai cha con Long Chương Kiệt, Long Phi Vân đều hít sâu một hơi!
Họ thật sự không nghĩ tới, thiếu niên tông sư mà Lỗ Trì vẫn luôn kiêng kị vị lại chính là Lương Siêu!
Sau đó Long Chương Kiệt lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội nhíu mày nói: "Lỗ đại sư, gần đây ngài quá rêu rao, lỡ như bị họ Lương kia gặp được..."
"Không sao."
Lỗ Trì âm trầm cười rồi xua tay, khóe miệng còn nhếch lên một đường cong quỷ dị.
"Nếu bây giờ tôi không bỏ mồi thì làm sao có thể câu được con cá lớn?".