Sở Niệm nhìn bốn phía tối đen đến độ đưa tay ra không thấy được năm ngón, cô biết rõ, Cẩu Linh sắp tới rồi!
Trong lòng lo lắng Vương Lượng đã trốn tốt chưa, cô liền quay đầu lại, rất cố gắng nhìn về phía lùm cây trong bóng tối đen kịt.
"Không cần lo lắng cho anh ta, việc chúng ta phải làm là kết thúc sớm chuyện này." Thương Sùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, trong đôi mắt đen như đầm sâu lóe lên ánh sáng khiến người ta an tâm.
Sở Niệm mím môi nhìn anh, bốn mắt đụng nhau hồi lâu, cô mới như quyết định, nặng nề gật đầu.
Chuông truy hồn trên cổ tay bắt đầu rung động, trong nháy mắt, một mùi hôi thối bay đến. Cô bịt kín mũi, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước.
"Nếu như đã đến đây, còn che giấu cái gì?"
Phía trước, trong không khí truyền đến một trận tiếng cười, dần dần, một con chó to lớn xuất hiện trong làn khói đen ở trước mắt bọn họ.
Sở Niệm không biết nên dùng ngôn ngữ nào để hình dung dáng vẻ của con Cẩu Linh đó, cô càng không hiểu vì sao bên trong luồng khói đen kia lại có nhiều oán linh đang giãy giụa, vặn vẹo như thế?
Xem ra những năm này, không chỉ có ba người kia bị Tưởng Ba giết rồi dâng hiến cho con Cẩu Linh này!
Thương Sùng lặng lẽ kéo cô ra phía sau mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nó.
"Xem ra mày ăn uống cũng ngon đấy."
Cẩu Linh cười lạnh, đôi mắt xanh âm u quan sát hết Sở Niệm và Thương Sùng, lại chuyển về phía Tưởng Ba nằm cạnh cái cây, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.
"Nếu đã đả thương người hầu của ta, vậy ta cũng sẽ không để các người sống yên ổn."
Thương Sùng nhếch môi, nếu không phải do bóng tối che khuất vẻ mặt anh lúc này thì Cẩu Linh nhất định sẽ thấy rõ trong hai mắt anh lấp lánh ý cười nhạo báng, cực kỳ thấu xương.
Cẩu Linh gầm thét một tiếng, đôi móng vô hình đào lên từng đợt bụi đất. Nếu không phải miệng nó vẫn chảy nước dãi, thì dáng vẻ vận sức chờ phát động đó thật đúng là thật hù dọa người.
Sở Niệm tiến về phía trước một bước, nắm chặt gậy hàng ma trong tay, đứng sóng vai cùng Thương Sùng.
Nếu như muốn chiến đấu, em sẽ cùng anh!
Thương Sùng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực lóe lên ánh sáng phức tạp.
Anh không cho phép em tự tìm nguy hiểm. Cho dù khả năng chỉ có một phần nghìn, anh cũng không cho phép.
Sở Niệm ngẩng đầu nhìn anh, trước khi anh mở miệng, đã giành trước một bước.
Trong đôi mắt đen tràn đầy sự kiên định, không cách nào dao động, giọng nói của cô nhẹ nhàng, dịu dàng, từng chữ từng câu lại chạm thẳng vào trái tim anh.
"Thương Sùng, em đã trưởng thành rồi. Tin tưởng em, em có thể chiến đấu cùng anh."
...
Thương Sùng, Niệm nhi đã là người lớn. Tin tưởng ta, ta có thể chiến đầu cùng chàng.
...
Ký ức bị phủ đầy bụi nhiều năm liền bị một câu nói nhẹ nhàng của cô khơi dậy, trong lòng anh đột nhiên dâng lên nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Đầu ngón tay đang run rẩy, trong đôi mắt đen láy tràn đầy bóng dáng của cô.
Một lát sau, Thương Sùng hít vào một hơi thật sâu, chẳng nói gì, chỉ nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Từ trước là như thế này, hiện tại cũng như thế.
Sở Niệm nở nụ cười, nhìn Cẩu Linh đã lao về phía bọn họ, nâng gậy hàng ma lên, sóng vai chiến đấu cùng Thương Sùng.
...
Trốn ở trong bụi cây, Vương Lượng nhìn dáng vẻ của Thương Sùng và Sở Niệm, đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Lực ưu tú đến hoàn mỹ cũng phải thất bại trong tay người đàn ông kia.
Sự thâm tình trong mắt bọn họ hoàn toàn như đã ở cùng nhau rất lâu rồi. Tựa như, từ đầu đến cuối Sở Niệm chỉ nên thuộc về Thương SÙng mà thôi.
Chỉ có hai người, không có một người khác.
Sở Niệm đánh cùi chỏ thì Thương Sùng lập tức đạp một cái. Cô quay lại, anh tiến lên.
Cô giúp anh, anh che chở cho cô. Vốn là lần đầu tiên phối hợp, lại ăn ý đến không chê vào đâu được.
Bởi vì lúc trước Sở Niệm đã kêu Vương Lượng lau nước mắt trâu, cho nên anh ta có thể nhìn rõ Cẩu Linh kia mới lớn lối ngạo mạn từ lúc bắt đầu, đến bây giờ bị bọn họ chèn ép, liên tiếp lui về phía sau.
Nếu không phải sợ mình lên tiếng sẽ mang đến phiền toái cho bọn họ, Vương Lượng đã sớm đứng dậy vỗ tay, vì thực lực của bọn họ, vì bọn họ ăn ý, vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
...
Bị đánh lui, Cẩu Linh gào một tiếng, ngừng ngay tại chỗ, trên gáy bị Sở Niệm nhân cơ hội dán bùa hiện thân lên khiến nó không có cách nào lẻn vào trong bóng đêm.
Ngực truyền đến đau đớn là do Thương Sùng ban tặng, vết cắt trên gương mặt là Sở Niệm làm.
Tại thời khắc này Cẩu Linh mới bừng tỉnh phát hiện, lúc trước nó đã đánh giá thấp thực lực của hai kẻ trừ ma này.
Oán linh trong cơ thể nó đang kêu rên, giống như là gặp được cây cỏ cứu mạng, liều mạng giãy giụa.
Cẩu Linh phẫn nộ, tại sao nó có thể cho phép hai trăm năm khổ sở tu luyện của mình biến thành bọt nước chứ?
Phải chết, nó cũng muốn kéo một kẻ đi cùng mình!
Khóe miệng nó thoáng qua vẻ âm trầm, nụ cười quỷ dị. Đôi mắt xanh u ám đảo qua trên người Thương Sùng và Sở Niệm, sau đó cúi đầu.
Giống như là đang suy tư, hoặc như là đang bày ra một mưu kế mới.
Một phút đồng hồ sau, Cẩu Linh lao đến. Lúc này đây, nó không còn phân tâm đi ứng phó bọn họ mà chỉ chuyên tâm công kích một mình Sở Niệm. Móng vuốt của nó lại sắc bén, mỗi một lần bổ nhào, xông tới đều mang theo sức hung ác trước nay chưa từng có.
Nó đang liều lĩnh đánh cuộc, đánh cuộc một lần, vì chính mình, vì người sắp tới chôn cùng!
Sở Niệm và Thương Sùng đương nhiên đều nhìn ra quyết tâm của nó, né tránh, hỗ trợ nhau, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi coi Cẩu Linh như biến thành cường mạnh hơn.
Thương Sùng rất bực, bởi vì Sở Niệm và Vương Lượng đều ở đây, làm cho anh chỉ có thể dùng cơ thể của người bình thường.
Quyền cước thong thường không hề có tính cường thế để giúp đỡ cô.
Một kích mạnh mẽ mà có lực có quyền pháp rõ ràng đánh nát xương sườn nó, nhưng nó cũng chỉ khó chịu hừ một tiếng, tiếp tục công kích Sở Niệm.
Mắt thấy móng vuốt của Cẩu Linh sắp chạm phải lưng cô, Thương Sùng liền nhào tới ôm cô vào lòng che chở.
Chỉ có như vậy, phần lưng anh mới không hề có chút phòng bị mà xuất hiện ở trước mặt Cẩu Linh.
"Thương Sùng!"
Sở Niệm đột ngột trợn to hai mắt, hai tay bị anh trói buộc không có cách nào nhúc nhích. Mà phía sau anh, truyền đến tiếng cười của Cẩu Linh khi thực hiện được gian kế.
Anh đang bảo vệ mình, anh đang dùng tính mệnh để bảo vệ mình!
Sở Niệm kinh ngạc nhìn anh, máu toàn thân đều đọng lại.
Tiếng da thịt bị cào rách chui vào trong tai cô, từng giọt chất lỏng lạnh buốt, đậm sệt gì đó nhỏ xuống mu bàn tay cô.
Sở Niệm ôm Thương Sùng đang rơi xuống đất, bây giờ cô hoàn toàn không có tâm tư đuổi theo Cẩu Linh đã nhân cơ hội chạy trốn kia. Trong đầu óc của cô không ngừng tái diễn dáng vẻ vừa rồi của anh
"Không có chuyện gì, em sẽ không để cho anh có chuyện gì." Máu tươi của anh thấm ướt hai tay cô, Sở Niệm nhìn người đàn ông của mình ở trong lòng, rất cố gắng, rất cố gắng nhếch môi như treo nặng ngàn cân lên.
"Cô bé ngốc, lần đầu tiên anh phát hiện ra dựa vào trong ngực em đúng là thoải mái." Khóe miệng Thương Sùng chảy xuống một dòng máu tươi, cố hết sức nâng bàn tay lên, vuốt vuốt đôi mắt đỏ hoe của cô.
"Đôi mắt hồng giống con thỏ, anh không thích con gái hay khóc đâu."
Nếu là lúc trước, Sở Niệm nhất định sẽ bị Thương Sùng chọc cười, nhưng bây giờ...
"Đến lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư nói giỡn nữa!"
Trong giọng nói trách cứ chứa đầy sự đau lòng, Sở Niệm hít hít chóp mũi đỏ ửng, đặt bản tay anh vào lòng bàn tay mình.