Gượng gạo nở nụ cười toe toét, Sở Niệm nói: “Em đâu có nói mấy cái đó đâu, anh yên tâm.”
“Phải không?” Thương Sùng không nhịn nổi ý cười trong mắt.
“Đương nhiên rồi!” Sở Niệm trịnh trọng để tay lên ngực, thẳng lưng nhìn hắn.
“Em cảm thấy lái mấy xe như anh khôn g có bảo vệ môi trường gì hết. Anh coi đi, cả Mộ Thành giờ thành cái bộ dạng gì. Anh chịu khó chút đi, cũng vì mẹ trái đất thôi. Em đề nghị, anh mua xe đạp mà đi đi!”
“Xe đạp?” THương Sùng kinh ngạc, có chút không thể tin được mà chớp chớp mắt. “Em không phải là muốn anh mỗi ngày tan tầm cưỡi xe đạp mà đạp chứ hả? Sai đó, đón em ngồi ở đằng sau?”
Sở Niệm hắc hắc cười, hoàn toàn làm lơ những biểu tình trên mặt Thương Sùng. “Anh có phải thấy em đề nghị thật hay không? Vừa bảo vệ môi trường vừa lãng mạn. Anh tưởng tưởng cảnh em chờ anh ở cổng trường, anh đạp xe tới, giống mấy phim thần tượng hay không nào?”
Thương Sùng trề môi, “Giống thì có giống, nhưng mà… không có phù hợp với thực tế.”
[Lời tác giả Trì Đường:
Trì Đường có chiện mún nói. Hồi trước có mấy người nói rằng quyển sách này của Trì Đường giống như cái phim hẹn hò cùng cương thi ([Meo_Mup: Khưu tà diệt ma đó, có ai coi chưa? Anh cương thi hơi móm móm, già già, xấu quắc, còn bạn nữ chánh khoái mang bốt đen tới bắp đùi, mặc váy ngắn, tóc uốn quăn đó,trong film còn có thằng bé cương thi bé bé nữa-cưng lắm])
Ta thừa nhận, là có một bộ phim truyền hình này oanh động, tới giờ ta không thấy một bộ phim nào có thể so sánh được luôn. Ta rất thích! Nhưng mà, bộ truyện này của ta và bộ phim kia không có giống nhau đâu, ta tin tưởng những ai xem bộ phim này và theo dõi Thương Sùng cùng Sở Niệm cũng sẽ thấy là không giống. Hy vọng mọi người sẽ cảm nhận được năng lực của ta.]
Cho những ai chưa coi phim này, thì link về phim đây
[Wikipedia: Link]
[Nữ chính: Vạn Ỷ Văn]
Nam chính: ảnh hơm có đẹp trai, đeo cái kính đổi màu nữa, nên thứ lỗi Mèo không thít, không share link về ảnh ^^ ai muốn tìm hiểu thì cứ hỏi chị Gồ nha, chị bạn bên Mỹ của tụi mình đó ^^