*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc chờ đợi như vậy thật sự có chút tra tấn, dùng linh lực hộ thể một thời gian dài cũng tổn hại tới thân thể Sở Niệm.
Sau vài phút, Thương Sùng mất hết kiên nhẫn, ma quỷ cũng hầu như không còn, hắn lạnh lùng nhìn lên phía bên phải bầu trời, giọng nói đe dọa cảnh cáo.
“Quậy đủ rồi thì mau xuất hiện. Nếu không ta đem câu hồn linh đập nát!”
Sở Niệm đang tập trung linh lực cũng không hiểu Thương Sùng nói vậy là sao, cô nhíu mày… quả nhiên một lúc sau, tiếng câu hồn linh ngừng lại.
Trong không khí hắc ám trộn lẫn mùi máu tươi nồng nặc. hai phút sau, một chiếc xe ngựa được kéo bởi bộ xương ngựa xuất hiện từ trong sương mù, đạp trên không trung lao tới.
Một bộ xương khô trắng nhởn uốn lượn, dày đặc quỷ khí và âm khí lạnh người!
Bộ dáng này tuyệt đối không phải lệ quỷ tụ tập, cho dù là Tử Lam Sam đã hồn phi phách tán thì cũng không thể có bản lĩnh đến như vậy.
Câu hồn linh lúc trước đúng là đòn phủ đầu ra oai với bọn họ!
Bộ dáng nghiêm túc của Sở Niệm khác hẳn với vẻ coi thường của Thương Sùng, liên mình đối lập cùng trầm mặc nhìn xe ngựa dừng lại trước mặt bọn họ. Cả hai đứng yên không nhúc nhích chờ ‘người’ trong xe ngựa xuất hiện.
“Két…..” một tiếng, cửa xe ngựa mở ra!
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc trường bào đen xuất hiện trước mặt Sở Niệm và Thương Sùng.
Thân thể mềm mại không xương, làn da trắng nõn, chân dài miên man. Sóng mắt miên man đong đưa mang theo mị lực, trên gò má là một đóa mạn đà la đỏ rực khiến nàng có vẻ vừa cao quý vừa phong tình. Mái tóc đen như thác rủ dài xuống gót chân, vẻ đẹp đơn thuần không ai sánh được.
Một ‘nữ nhân’ như thế nếu đặt trên trần thế nhất định sẽ khiến cho nam nhân điêu đứng. Nhưng mà, đẹp thì đẹp, nhưng bản lĩnh của nàng vẫn là khiến người ta sởn tóc gáy.