*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc trước sở dĩ hắn an bài Cẩm Mặc tới đây tìm Tư Đồ Nam, Thương Sùng đương nhiên không chỉ đơn giản điều tra vị trí cụ thể của gã.
Thi khí ngàn năm của Hạn Bạt chỉ cần xâm nhập vào cơ thể thì cho dù là Minh Vương hành tung quỷ dị kia cũng không có khả năng khôi phục.
Thương Sùng không biết Tư Đồ Nam lúc này giãy dụa như vậy để làm gì, nhưng chỉ cần bị thi khí của mình xâm nhập thì muốn rời khỏi thành phố X mà không kinh động tới mình là không có khả năng.
Đã liệu trước mọi việc, Thương Sùng khẽ mỉm cười. Ánh mặt trời vàng rực chiếu lên gò má hắn khiến Thương Sùng đẹp tới mức mọi người đều ngơ ngẩn.
Quả nhiên, nam nhân có tự tin vĩnh viễn đều là soái nhất!
Đưa tay ôm lấy Sở Niệm trong lòng, Thương Sùng tâm trạng vô cùng tốt dùng cằm gác lên đầu cô. “Dù sao hai ngày tới mìnhMeoMup cũng không rời khách sạn, nha đầu, mình dùng ‘lễ gặp mặt’ gã đưa tới luyện tập cho tốt được không?”
Sở Niệm cười khẽ: “Tốt thì tốt, nhưng mà… chúng ta phải nói sao với đội trưởng cảnh sát kia?”
“Việc này cứ giao cho anh, nói chuyện sao, cứ để cho cánh đàn ông bọn anh nói với nhau cho đồng điệu.”
“Anh chắc không?” Sở Niệm trêu chọc mị hoặc nhìn hắn.
Thương Sùng gật gật đầu, kiêu ngạo như con khổng tước. “Người đàn ông của emMeoMup trước giờ không có chuyện không được, nha đầu, em đúng là may mắn.”
Người ta thường nói, người yêu ở bên nhau lâu sẽ học tính cách của nhau… đó chính là ăn ý, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt là đủ.
Sở Niệm không nghĩ hỏi vì sao có thể nắm chắc việc Tư Đồ Nam không thoát khỏi thành phố X, tin tưởng hắn như vậy chính là thói quen cô có được từ sau khi yêu thương Sùng.
Cùng nhau trải qua bao sóng gió, tánh mạng Sở Niệm kỳ thật từ lâu đã cùng Thương Sùng chặt chẽ cột vào cùng nhau.
Tắm gội nhanh rồi thay quần áo, Thương Sùng đưa Sở Niệm tới nhà ăn sau đó lái xe tới cục cảnh sát.
Một mình ăn cơm trưa thật sự chán phèo… đối diện chẳng có ai, dù trước mặt là sơn hào hải vị thì Sở Niệm cũng không có tâm trạng ăn uống.
Ngoài cửa sổ đường phố náo nhiệt. Sau nửa giờ, cô buông đũa, tính rời khỏi khách sạn.
Ngay lúc côMeoMup định rời đi, thì vô tình nghe được mấy nhân viên đang bàn tán:
“Bà nghe không, đêm qua trong phòng vệ sinh lầu một có án mạng đó? Trường hợp thật dọa chết người đó!”
“Nghe nói, cũng may mấy bữa nay tui trực ban ngày, chứ không thì… “ Một nhân viên nữ mặc đồng phục trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, mặt trắng bệch, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Những người vây quanh nhao nhao gật đầu, trong đó có một người nhìn rụt rè. “Tôi cũng nghe chị Lý nói lúc sáng nay, mà mọi người nói coi cảnh sát có thể bắt được hung thủ không?”
“Cô tin là Tiểu Dương bị người ta giết hả?”
Tiểu Dương? Chắc là cô bé lễ tân bị chết ở buồng vệ sinh kia rồi!
“Chứ sao?” Mọi người tò mò nhìn lại nam đồng nghiệp này.
“Tôi chưa thấy qua thi thể Tiểu Dương, nhưng mà…” nam nhân viên hạ giọng nhìn quanh. “Tôi nghe bạn bên cảnh sát nói vụ án mạng này có khả năng không giải thích được bằng khoa học đâu.”