Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

chương 448: thật sự chỉ là vậy?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng chính vì hành động bình thường như vậy, Hình Nghị rốt cuộc phát hiện ra sự việc quỷ dị.

Mình trong gương khí sắc thoạt nhìn không tốt, nhưng mà lẽ ra khi hắn nhíu mày thì ‘người’ trong gương cũng nên nhíu mày chứ!?

Nhìn trong gương, khuôn mặt kia không có bất cứ biểu tình nào, ánh mắt trống rỗng của ‘chính mình’ khiến tim Hình Nghị đập nhanh, một giọt mồ hôi lạnh không có tiền đồ chảy dài từ trên trán hắn xuống.

Hắn biết người đó không phải là mình, nhưng không thể hành động thiếu suy nghĩ, đây là chuyện thứ hai Sở Niệm luôn mãi dặn dò chính mình.

Cố gắng cưỡng ép thân thể không chịu nghe lời mà run rẩy, Hình Nghị thẳng người, nhìn chằm chằm vào ‘hắn’ trong gương.

Thời gian cứ trôi qua từng giây, cả hai Hình Nghị đều không có biểu cảm, không cử động… trầm mặc như thể chưa từng có gì phát sinh qua.

Cũng không biết do nhìn lâu, hay là do sao, Hình Nghị bỗng cảm thấy đôi mắt mình rất mỏi.

Hắn bắt đầu mất dần ý thức, ánh mắt cũng mờ mịt dần.

Hình Nghị có thể cảm giác được ‘chính mình’ trong gương cừoi với hắn, dù không có tiếng động gì nhưng lại hấp dẫn linh hồn hắn.

Loại cảm giác này chính là cái gọi là câu hồn sao? Hình Nghị cười lạnh, vô lực nhắm hai mắt lại.

Hắn đã nhanh chóng quên mất mình đang ở đâu, sao vừa lạnh lại vừa cóng, bốn phía dường như chỉ có nước hồ bẩn thỉu hôi thối.

Trong lồng ngực cạn kiệt dưỡng khí, muốn chết sao? Cứ như vậy mà chết đi sao?

Lúc này Hình Nghị đã không nhớ rõ còn Sở Niệm cùng Thương Sùng ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi, hắn tuyệt vọng hết sức, buông xuôi. Ngay lúc đó trước ngực hắn đột nhiên cảm thấy nóng rẫy.

Ý thức một lần nữa trở về, Hình Nghị lại mở to hai mắt.

Hắn dùng hết sức dùng tay che ngực, há to miệng thở dốc.

Trong gương lại bình thường, hắn biết chính là bùa của Sở Niệm đã cứu mạng hắn.

Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp thở lại, đèn toilet toàn bộ bật sáng.

Nhưng lúc này trong gương không phải là hình ảnh hắn tái nhợt, mà…

Hình Nghị kinh hãi nhìn nữ nhân đứng sau mình, tàn thân máu huyết chảy ngược!

Cảm giác sởn tóc gáy chắc là vậy đi! Muốn la lên nhưng kêu không ra tiếng, chỉ có thể đứng yên một chỗ như thịt cá tùy người cắt xẻo.

Không thể như vậy, ít nhất không thể như bây giờ!

Theo phản xạ có điều kiện hắn tính nhanh chóng xoay người, Hình Nghị nắm chặt nắm tay, nhấc chân hướng nữ quỷ mà đá.

Đây là cách giao đấu bình thường, hắn sao ngờ được quỷ hồn không có thực thể, đá không trúng còn loạng choạng ngã, Hình Nghị vô cùng chật vật.

Nhìn thấy nữ nhân khuôn mặt rữa nát nhào tới mình, Hình Nghị không để ý tới mặt mũi nữa, vắt chân lên cổ vừa chạy vừa gào to.

“Sở Niệm—Thương Sùng--- các ngươi con mẹ nó mau tới cứu ta!”

Nghe thấy tiếng Hình Nghị cầu cứu hai người nhanh chóng hoàn thành kết giới trong tay, Sở Niệm cùng Thương Sùng liếc nhìn nhau rồi phá cửa xông vào.

Đầu tiên là xem xét trên người hắn không có vết thương nào, Sở Niệm cau mày rồi mới nhìn tới nữ quỷ mặc áo trắng.

Không cần nói thêm cái gì, lệ quỷ như vậy sớm đã định sẵn kết cục hồn phi phách tán!

Lấy hai chọi một, chưa tới hai mươi phút, Sở Niệm đã dùng hàng ma bổng đánh tan hồn phách nữ quỷ hoàn toàn.

Tư Đồ Nam, lễ ra mắt này của ngươi Sở Niệm ta thu!

[Meo Meo, các bạn hiểu tại sao Mèo cảnh báo ở chương trước không? Vì ma trong gương là thứ rất dễ ám ảnh người ta đó. Cứ tưởng tượng, 12h giờ đêm, rảnh rảnh đi toilet xong nhìn lướt qua gương, thấy trong gương chẳng phải cảnh ở nhà mình... hay là... thấy trong gương có mặt người khác... hoặc thấy "mình" cười với mình từ trong gương.

uầy, dô mốt lắm đó =))).

Nói vậy thôi, chúc mọi người đọc vui nha. Còn 50 chap nữa thôi là kết thúc rồi. Chắc sẽ xong trước Noel ^^]

Thu hồi hàng ma bổng, Sở Niệm đổi sang bộ dạng trêu chọc, đi tới bên cạnh Hình Nghị.

“Đội trưởng Hình, không nhìn ra nha, giọng ngươi cao tới vậy!”

Hình Nghị ngồi xổm trên mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn Sở Niệm, liếc một cái, hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.

“Ơ làm sao? Còn nổi giận ư?” Sở Niệm chớp chớp mắt, cười như người xem kịch.

“Nha đầu, không nên tổn hại người khác như vậy. Giọng ta cao? Lần đầu tiên ngươi gặp quỷ khác sao?!”

“Ta thật đúng là không kêu.” Sở Niệm ngồi xổm cạnh Hình Nghị. “Lần đó, ta nhiều lắm cũng chỉ ngất xỉu mà thôi.”

“…” Hình Nghị cạn lời, cô gái này thật đúng là thẳng thắn.

Hình Nghị bị hành khiến Sở Niệm cười thành tiếng, cô trịnh trọng chộp vai hắn, sau đó nghiêm túc nói với Hình Nghị “Cảm ơn.”

Tương phản khiến người ta giật mình. Hình Nghị dở khóc dở cười, cuối cùng cũng nhìn lại Sở Niệm cùng Thương Sùng, thấp giọng cười khẽ.

Án mạng này sau cùng cũng qua đi, tuy không có cách nào khiến người nhà của người chết tiếp thu, nhưng mà không để cho người vô tội lại bị hại, Hình Nghị cảm thấy những mạo hiểm của mình đều đáng giá.

Một lần điều tra ngoài ý muốn lại khiến hắn quen hai người bạn mới, Hình Nghị cảm thấy mạo hiểm của hắn lần này thật đáng giá.

“Sở Niệm, Thương Sùng, lần này cảm ơn các ngươi.” Hình nghị tự mình rót cho mình một ly. “Nếu không có các vị, lần này sự tình ta thật đúng là không biết giải quyết như thế nào.”

Sở Niệm cười cười, lấy trà thay rượu chạm ly với hắn.

Kỳ thật bạn bè thì không cần khách sáo nhiều lời như vậy, nói cảm ơn gì đó… Hình Nghị thực ra cũng giúp bọn họ.

Dường như nghĩ tới cái gì, Sở Niệm nhìn về phía Hình Nghị.

“Đội trưởng Hình, có địa phương này anh biết không?”

“Ở đâu, nói nghe coi.”

“Anh biết khu 78 Danh Ưu không?”

“Lái xe mất khoảng nửa tiếng đó.” Hình Nghị vừa cắn thịt vừa nghĩ ngợi! “Hai người tới đó làm gì? Khu Danh Ưu từ ba năm trước đã không có ai ở đó!”

“Không có ai ở? Là sao?”

Hình nghị nói:

“Nơi đó là đất chính phủ đang khai phá nên dân cư ở đó từ ba năm trước cũng đã được di dời tơi nới khác của thành phố. Các vị là muốn đi tìm ai sao? Tới đây cũng không phải thật sự là đi du lịch phải không?”

Hình Nghị đột nhiên hỏi làm Sở Niệm không biết trả lời thế nào cho đúng. Cô nhìn Thương Sùng cầu cứu, sau đó yên lặng cầm lấy một xâu thịt nướng.

“Du lịch cũng chỉ là một phần thôi.” Thương Sùng thản nhiên cười, dùng ánh mắt bảo Sở Niệm không cần lo lắng. “Chẳng qua trước đây chúng ta có một người bạn mà nhà ở đó, nên nếu đã tới đây thì cũng muốn ghé qua thăm thôi.”

“Thật sự chỉ là như vậy?” Hình Nghị nhướng mày, lần này hỏi ý vị thâm trường.

Có thể làm tới đội trưởng đội cảnh sát hình sự, khả năng quan sát của Hình Nghị tự nhiên cũng mạnh mẽ hơn người bình thường. Tuy nhiên, trước Thương Sùng vẫn luôn cư xử lãnh đạm và tự nhiên như vậy, những kỹ xảo của Hình Nghị chỉ là đồ trẻ con.

“Chứ không thì sao?” Thương Sùng cười khẽ, hỏi ngược lại. “Đội trưởng Hình, ngươi không cho rằng bọn ta có mục đích khác chứ?”

“Ta không phải ý này, Thương Sùng anh hiểu rõ mà.” Hình Nghị ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống hết, khuôn mặt lại tươi cười trở lại. “Chỉ là tò mò… thân phận thật sự của các người là gì?!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio