Dựa trên phân tích tài chính gần nhất, riêng chi nhánh Mộ Thành của R&D lợi nhuận thuần mỗi năm đạt tới hơn 300 triệu.
30% cổ phần quyết định của D&R… Sở Niệm tính nhẩm ra một chút chi phí… cô không dám tin, nhìn Thương Sùng cầm lấy hợp đồng hợp tác từ tay Lục Hải Dương.
Mỗi năm khoảng 5 tỷ--- ‘lễ vật kết hôn’ này thật đúng là làm cho người ta kinh hỉ!!!
Âm dương quái khí mà đối Thương Sùng hơi hơi mỉm cười, Sở Niệm nhỏ giọng tới mức chỉ có hai người bọn họ nghe được.
“Lễ vật nặng ký như vậy anh thật là phí tâm tư. Nếu anh có tiền như vậy, sao không trực tiếp chở tiền mặt bằng xe tải tới trước mặt em?”
Thương Sùng nín cười mím môi, sau đó sờ sờ mũi. “Cách làm này để truyền ra ngoài sẽ khiến người ta cười cho thúi mũi. Anh đường đường là tổng tài, đương nhiên sẽ không chọn cách làm cho hại người chẳng ích ta như vậy.”
Thúi mũi… hóa ra hắn cũng biết!
Sở Niệm biết Thương Sùng làm như vậy, mục đích cũng chỉ là muốn cho mình cảm thấy hạnh phúc. Dù có chút không vui vì hắn tự quyết không thương lượng với mình, nhưng trước mặt người ngoài cô vẫn hít sâu một hơi, ôm thật chặt hắn.
“Cảm ơn anh đã hao tâm tổn ý làm mọi việc cho em. Nhưng chuyện như thế này---không có lần sau! Anh hẳn là hiểu rõ ý em rồi đó!”
Thương Sùng cong khóe môi, xem như bảo đảm, khẽ gật đầu.
Đem trong tay hợp đồng đặt ở trong tay Sở Niệm, Thương Sùng nhìn cô, mở miệng nói: “Em không cần lo lắng việc em nắm cổ phần quản lý D&R tạo nên tổn thất gì cho việc làm ăn của D&R, anh đã cùng Lục tổng bàn bạc kỹ mọi thứ rồi.”
Sở Niệm xem qua các thỏa thuận, cúi đầu nói: “Ý anh là em không cần làm gì hết, ngồi hưởng cổ tức là được rồi phải không?”
Thương Sùng nhướng mày gật gật đầu, ngón tay thon dài khẽ sờ cằm. “Cũng không sai đâu, em cũng đâu muốn D&R có gì sơ suất do mình phải không?”
“…” Sở Niệm khẽ động ngón tay, nếu không phải bên cạnh đông người như vậy, cô thật muốn đá cho hắn một cái!
Năm phút sau, xem xong hợp đồng, Sở Niệm ngẩng đầu liếc Thương Sùng rồi đứng thẳng, nhìn Lục Hải Dương.
“Lục tổng, tôi cảm thấy hợp đồng không có vấn đề. Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Lục Hải Dương nho nhã cười, không dấu vết mà nhìn Thương Sùng một cái.
Sở Niệm nhàn nhạt mỉm cười, dù trước giờ cô chưa từng bàn chuyện làm ăn lớn như vậy, nhưng sự bình tĩnh và khí chất lúc này làm mọi người cảm thấy cô không thể coi thường.
“Tôi biết, nội dung hợp đồng ngài và Thương tổng đã bàn bạc ổn thỏa, điều khoản công bằng, với người ngoài nghề như tôi thì như là bánh ngon từ trên trời rơi xuống. nhưng có chút việc tôi muốn nhờ thư ký của ngài chỉnh sửa giúp tôi một chút. Tôi muốn điền tên của chúng tôi lên hợp đồng làm đối tác, điều này hẳn là không có vấn đề chứ Lục tổng?”
“Ý của Sở tiểu thư là……” Lục Hải Dương hơi hiện vẻ kinh ngạc, nheo mày… an bài như vậy thật đúng là ngoài dự đoán của anh ta.
Sở Niệm nghiêm túc gật đầu, có người hợp tác như vậy, khiến trong lòng cô có chút vui mừng.
Ôm lấy Thương Sùng đang đứng bên cạnh mỉm cười, cô nhìn Lục Hải Dương, cười sáng lạn.
“Nếu hợp đồng này là lễ vật kết hôn Thương tổng tặng tôi, vậy tôi cảm thấy chuyện tốt thành đôi, tôi sẽ thích hơn, nên viết tên anh ấy và tôi cạnh bên nhau.”