{ = Tonnam = }
Từ lúc quen nhau được năm, tôi chưa từng thấy Krist giận ai tới mức này bao giờ. Cơn giận của nó lúc người chồng bác sĩ tương lai nó ôm bó hoa to tới chơi khăm giữa nhà ăn của khoa có thể ví như godzilla đang phun lửa, king kong đang nổi trận lôi đình. Không có ai chinh phục nó được.
Cho tới bây giờ đã trôi qua ngày rồi, nó vẫn còn giận không hết.
"Làm bộ mặt cho được được chút đi, rượu của tao nhạt hết rồi.". Tôi vỗ vai an ủi nó. Nếu bình thường chắc đã chọc chuyện Abo của nó rồi. Nhưng ngày nay không dám chọc gì hết, bộ dạng của nó có vẻ thù hận tới nỗi làm được mọi chuyện rồi đó.
Và bây giờ nó vẫn đang suy nghĩ tìm cách trả thù Abo của nó đây (đừng gọi từ "Abo của nó" cho thằng Krist nghe nhé, một hồi nó đạp tôi).
"Tao bực bội, không muốn thấy mặt thì đi ngồi bàn khác đi chứ.". Nói xong nó liền nốc rượu vào miệng của mình giống như đó là nước uống hiệu Singha, cái mà cần uống mới hết hận, Oops!
"Mày nên thôi nghĩ việc trả thù đi, không thì sẽ không bao giờ kết thúc.". Lann đặt ly trong tay xuống, nhìn Krist đang làm vẻ mặt lúc nào cũng bực bội.
"Không! Tao chắc chắn sẽ không kết thúc. Tụi mày đừng có mà định ngăn cản. Tao sẽ phải lên kế hoạch trả đũa. Mày giúp tao nghĩ chút đi, Karn. Chuyện lên kế hoạch mày giỏi mà.". Cái người bị thù hận chiếm lấy quay về phía đứa bạn thân còn lại đang ngồi im lặng suốt.
Tay phải nó vẫn đang bó bột nhưng vẫn đi ra ngoài uống rượu. Mặc dù nó vừa mới xuất hiện, không hỏi chuyện gì cả, nhưng tôi biết rằng nó đủ thông minh để có thể nắm bắt vấn đề từ việc nghe tụi tôi nói chuyện với nhau.
"Haizzz, làm theo lời thằng Lann nói nếu như mày không muốn rơi vào hố của chính mình mà chết.". Câu cuối cùng từ thằng sloth bị thương ở tay, sau đó nó ngồi uống rượu nhìn về phía khác trong im lặng. Dù cho Krist hỏi nó là thế nào bao nhiêu lần, nó cũng không trả lời nữa.
{ = Karn = }
Chán quá!
Hửm?
"Tao về trước nhé.". Tôi quay qua nhìn nhóm bạn đang ngớ cả đám bởi vì tôi vừa mới tới được phút.
Nhưng không đi cũng không được, không thì...
Tôi ngừng quan tâm ánh mắt của bạn bè, đứng dậy khỏi bàn đi ra khỏi quán, chọn con đường khuất tầm mắt của những người xung quanh cái bàn trong cùng bên phải, lên taxi rồi về nhà ngay lập tức.
Chúc may mắn nhé, Krist.
{ = Tonnam = }
"Nó bị cái quái gì vậy? Tới sau thì không nói, tới nơi uống được ly rượu rồi về ấy hả? Vẫn còn chưa nói với tao là cái hố quái gì của nó, thằng sloth nghiệp chướng.". Krist la lối sau lưng Karn, người đã bỏ đi khỏi quán mà không đưa ra lý do gì cho chúng tôi hết.
Thật ra chúng tôi đã quen với việc Karn nó vụt tới vụt đi rồi. Không thể nào dám chắc gì với sự khác người của nó bởi vì nó khó hiểu. Dù là bạn bè từ hồi lớp như thằng Krist, đôi khi còn không hiểu thằng mặt ngơ này nữa mà.
"Để nó đi đi. Có thể là nó bị đau vết thương, chỉ việc nó ghé qua là tốt lắm rồi.". Tôi nói. Rồi Krist định làm ầm tiếp, nhưng chủ nhân bữa tiệc lại lượn tới ngồi ở bàn của chúng tôi trước.
"Sao rồi tụi mày? Đồ ăn thức uống đủ nhé?"
"Ờ, cảm ơn vì đã rủ nhé, Jins.". Krist nâng rượu lên nốc vào miệng ly nữa rồi quay về phía chủ nhân tiệc sinh nhạt.
"Không có gì, tụi mày cũng là bạn tao. Nhưng tao muốn biết cái này một chút, được không Krist?". Thằng Jins nghiệp chướng! Tôi nhanh chóng khều chân nó trước khi bom rơi xuống, nhưng nó lại không nhận ra dù chỉ một chút.
"Hôm trước tao không có đi học, nghe nói mày có chồng rồi hả?"
"Đồ..."
"Nghiệp chướng rồi mày.". Tôi kịp bịt miệng người đang là tin đồn khắp cả trường đại học, trước khi nó sẽ chúc mừng chủ nhân tiệc sinh nhật tới nỗi không còn manh giáp.
Còn Lann thì gấp rút cản người bạn đang sắp gặp tai ương.
"Mày đừng hỏi chuyện này nếu mày không muốn ăn giò của thằng này, Jins. Nó bị chơi khăm thì đúng hơn. Đang lên máu và khá là say rồi đó."
"Ơ, bị chơi khăm hả? Thằng khốn nào mà xấu xa quá vậy! Có chuyện gì thì cứ nói với tao nhé, Krist. Tao giúp mày được.". Jins nó là người tốt đó. Nó thương bạn bè và luôn luôn tin tưởng bạn bè. Người đang thù hận đầy lồng ngực liền bình tĩnh lại, tôi thì buông tay ra.
"Không cần, tao tự xử lý được. Tao sẽ trả đũa cho đáng luôn. Cho nó xấu hổ hơn tao gấp trăm lần."
"Ờ, có gì thì nói. Để tao giúp đính chính tin tức cho vậy. Nếu tụi mày ok thì cứ đi theo tới bàn lớn nhé. Tụi đó đang chơi game.". Jins nói, vỗ vai Krist , cái cổ vũ rồi đi khỏi.
"Nếu mọi người tin tao như thằng Jins thì tốt rồi.". Krist nó nói rồi nốc rượu vào miệng ly nữa.
Sau sự việc đóa hồng đỏ giữa nhà ăn, người ta đem đi đồn khắp nơi. Một số người thì đi tới hỏi, một số người thì nhìn rồi xì xào bàn tán. Bạn thân tôi thì nào là phủ nhận, nào là la lối lại. Tới ngày thứ thì nó chán nói rồi, đổi qua thù Abo của nó nhiều hơn trước (Rốt cuộc chồng tương lai nó tên gì ta? Toàn gọi bác sĩ và Abo, chưa có hỏi nữa. Nhưng không dám hỏi bây giờ, nhìn mặt bạn tôi đi).
Vậy đó. Hôm nay, mãi cho tới khi tôi có thể lôi nó đi sinh nhật thằng Jins được, tôi phải thuyết phục đủ thứ kiểu bởi vì nó không muốn gặp mặt người khác rồi bị tra hỏi. Chủ nhân bữa tiệc thì tốt bụng thấu hiểu, kiếm bàn yên tĩnh tách ra cho người tụi tôi ngồi. Và bây giờ, bạn Krist của chúng ta bắt đầu say tới nỗi đỏ mặt rồi.
"Đi đâu vậy?". Lann ngẩng mặt lên nhìn Krist, người đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
"Nhà vệ sinh."
"Cần tao đưa đi không? Hình như mày say rồi đó. Một hồi lại đi gây sự với người ta nữa giờ.". Tôi đứng dậy theo nó, nhưng nó quay qua nhấn vai tôi xuống.
"Không cầnnnn. Tao chưa có sayyy tới mức đó đâu. Mày coi tao là tụi lưu manh hay sao? Đây là Perawat, sinh viên chăm học đó.". Trong khi nó nhấn vai tôi xuống ghế salon, đột nhiên nó nhìn chằm chằm mặt tôi rồi im lặng.
"C... Cái gì?"
Hết hồn chứ sao! Người bạn thân bắt đầu say nhìn chăm chú cái gì đó bên cạnh tai tôi rồi đưa mặt tới gần.
Mặt nó tới gần dần dần, tay bóp chặt vai tôi. Hơi thở nóng hổi bắt đầu phà vào bên cạnh gò má.
"Krist, nếu mày say rồi ôm lấy tao hôn như trong tiểu thuyết, tao sẽ đạp mày.". Tôi chuẩn bị đưa chân lên rồi, mặt nó bây giờ nói luôn là cực kỳ không thể tin tưởng được.
"Hôn với chó của mày thì có! Hừ hừ, tao gặp mày rồi, thằng bác sĩ nghiệp chướng. Tới lượt tao rồi.". Ánh mắt của nó không ở trên mặt tôi nữa. Nó nghiêng người qua tôi ra sau lưng, nhìn chằm chằm vào cái gì đó rồi lầm bầm với giọng điệu làm nổi da gà.
Không phải nổi vì nó nói chuyện bên tai nhé, mà là nổi vì giọng điệu của nó đúng biếи ŧɦái luôn.
{ = Singto = }
Hôm nay tôi cao hứng cực kỳ. Thật ra thì tôi mỉm cười suốt ngày nay rồi. Tới nỗi y tá còn hỏi tới, bệnh nhân còn chọc ghẹo, ba còn ngạc nhiên nữa mà. Ánh mắt mọi người nhìn một cách thắc mắc, nhưng cũng không làm cho tôi bực bội được chút nào.
"Ơ, cười cho lắm vào. Hạnh phúc trên nỗi đau của người khác, tốt ghê vậy đó mày. Thằng ác ôn!". Ngay cả lời mỉa mai của bác sĩ Fire - bạn thân cũng không làm gì được tôi hết.
"Tao không quan tâm. Mày cũng thấy là lần trước thằng nhóc đó chơi tao rát tới cỡ nào. Tao chỉ trả đũa cùng một kiểu."
"Có chuyện gì vậy? Nói chuyện hú hí chỉ người với nhau. Tụi mày làm việc cùng một chỗ, lâu lâu mới gặp được bạn bè, nói chuyện với tụi tao chút cũng được đó.". It đưa cái bản mặt vào giữa tụi tôi.
Nó là đứa bạn cùng nhóm hồi học Y ở trường đại học. Khi tốt nghiệp thì chúng tôi tách nhau ra, nhưng thỉnh thoảng cũng liên lạc với nhau. Hôm nay tôi cao hứng và muốn giải tỏa căng thẳng từ công việc nặng nề suốt nhiều tuần qua, thế nên hẹn tụi nó tới uống rượu với nhau.
Ngoài It ra, còn có , đứa bạn khác.
"Nói chứ. Nhưng mà tụi mày đăng status thường xuyên vậy mà, tao không cần phải update cuộc sống của tụi mày nữa là.". Tôi lắc ly rượu trong tay sau khi nâng lên nhấp rồi nhìn bạn bè. Dù là bác sĩ nhưng chúng tôi đều có phương tiện mạng xã hội để liên lạc và theo dõi cuộc sống của nhau nhé.
Tôi không hay cập nhật gì bao nhiêu hết, bởi vì công việc nặng nhất. Phải làm nhiệm vụ bác sĩ cùng với việc điều hành bệnh viện nữa. Không có thời gian viết status là đang ở đâu trên thế giới này hay là chụp hình đẹp đẹp, phong cách để đăng lên facebook đâu.
Toàn là hình trong bộ áo blouse mỗi ngày, ai mà muốn xem. Hơn nữa, tôi cũng là con trai, không thích chụp hình cho lắm.
"Ờ, đúng rồi. Mày sẽ đi học tiếp tiến sĩ ở Mỹ hả, Bas?". Fire quay về phía một đứa bạn khác. Bas là người nhỏ con nhất trong nhóm, đeo kính và thích việc học hành như mạng sống mình vậy. Nó là người duy nhất vẫn chưa làm nghề bác sĩ, nhưng học tiếp chuyên môn lên liên tục.
"Đúng vậy. Tao quan tâm chuyên môn về não bộ. Định đi cỡ , năm, lấy bằng tiến sĩ rồi thử việc tại bệnh viện ở bên đó luôn, nếu được thì ở tiếp lâu dài. Tụi mày chừng nào đi chơi ở Mỹ thì gọi điện cho tao nhé."
"Hờ hờ, chắc tao đi được quá. Công việc tao bận muốn chết. Có ông chủ sai việc nặng như nô ɭệ tới cỡ này." Fire.
"Thằng nghiệp chướng! Ông chủ mà mày nói xấu đang ở trước mặt mày đây. Cực nhọc lắm phải không? Để tao gửi mày đi trại tình nguyện một lần thử xem.". Tôi ném đậu trên bàn vào mặt nó.
"Sao mày lại có thể trách nó vậy chứ, Fire? Thằng Sing công việc nó nhiều hơn mày nữa. Vừa chữa trị bệnh nhân, vừa điều hành bệnh viện, nó còn không than thở bằng mày." It.
"Mày bênh vực nó, mày mong muốn cái gì vậy, It? Tao là chiến hữu với mày đó." Fire.
"Phòng khi nó sẽ nhận tao vào bệnh viện của nó. Hahaha! Tao chán chỗ tao làm lúc này. Có ông chủ tàn ác hơn mày nữa. Của mày chỉ là than thở chọc nó, còn của tao là thứ thiệt.". Chúng tôi ngồi nghe It than thở chuyện công việc liên tục.
Không chán đâu. Bởi vì học cùng một hướng, cùng một nghề nghiệp. Giống như trao đổi lắng nghe suy nghĩ của nhau hơn. Mỗi bệnh viện có hệ thống điều hành khác nhau. Càng là bệnh viện tư nhân thì lại càng tùy vào chủ nhân bệnh viện có cách nhìn như thế nào. Nhưng cũng đều phải có tiêu chuẩn gần như bằng nhau.
"Đúng rồi, tháng nữa thằng Fuse nó kết hôn rồi. Hai đứa tụi mày nhận được thiệp mời chưa?". Một người bạn trong nhóm hỏi tôi và Fire sau khi chúng tôi kết thúc đề tài công việc của thằng It. Nó cố gắng thay đổi bầu không khí căng thẳng cho tốt hơn.
Nhưng mỗi lần tôi nghe thấy từ khóa này, mắt phải đều co giật hết.
(Người Thái quan niệm mắt co giật là có điềm: Phải gỡ - Trái lành)
Chuyện kết hôn.
Cực kỳ không muốn nghe.
"Được rồi. Tao còn nói với thằng Sing là sẽ phải xin đổi ca trước. Tụi mày có đi không?". Fire.
"Đi chứ. Tao sẽ dẫn vợ con đi cùng. Tụi mày vẫn chưa có gặp con gái tao phải không? Bé Taeng tuổi rồi đó, tới chúc phúc cho cháu chút đi chứ.". It
"Thiệt hả? Sao lẹ quá vậy? Giống như tao vừa đi thăm con mày lúc mới sinh vài ngày trước đây thôi.". Tôi.
"Thời gian nó trôi nhanh như vậy đó. Hai đứa tụi bây cũng vậy. Người khác trong nhóm ai cũng có gia đình hết rồi. Không định có người yêu hay kết hôn gì sao? Có gia đình cũng tốt đó. Lúc đầu tao cũng không muốn có thêm nỗi lo, nhưng dạo này đã hiểu ra rằng nó hạnh phúc tới cỡ nào khi mà làm việc mệt mỏi rồi về nhà có người đợi ở nhà, có người cho mình ôm, có người lắng nghe vấn đề. Tụi mày cũng tìm nhanh nhanh đi, mắc công có con mà không kịp sai.". Thằng It chắc nó say rồi. Bây giờ nó xả ra liên tục những điều tốt đẹp của vợ nó, điều tốt đẹp của việc có người yêu để thuyết phục tụi tôi nhanh chóng kết hôn.
"Tao có người nhắm là sẽ đeo đuổi, làm việc ở cùng bệnh viện. Còn thằng Sing, không cần lo cho nó đâu. Chắc nó sắp được cưới..."
"Fire!!". Tôi nhanh chóng quay qua truyền ánh mắt ngăn cản, hạ giọng trầm với nó. Người nghe nhanh chóng dừng lại bởi vì bắt đầu quên mình rằng chuyện này không nên nói.
"Cái gì? Thằng Sing có người yêu rồi hả?". Bạn trong nhóm nhanh chóng nhích tới một cách hứng thú ngay lập tức.
Tôi quay qua làm vẻ mặt trách móc với đứa bạn thân. Đại khái như: Thấy chưa? Mày là đồ lắm chuyện. Thế là nó mỉm cười e ngại với tôi.
"Ối... Xin lỗi ạ.". Vẫn chưa kịp nhiều chuyện, nhóm bạn kéo nhau chụm đầu đã tan rã ra khi mà có một người say đi ngang qua bàn của chúng tôi rồi vấp, mất thăng bằng té lên người của tôi vì tôi ngồi ngoài rìa của ghế salon sát với đường đi.
Bóng tối làm cho không thấy được rõ mặt, nhưng mùi cồn nồng nặc cả người, cùng với giọng khàn khàn này thể hiện rằng đang say dữ lắm.
Người ta nói là không nên chấp người say. Và phương châm này cũng dùng được với tôi.
"Không sao chứ?". Tôi từ từ đẩy người đó ra khỏi thân mình. Việc mà có người con trai té lên người, hơn nữa còn úp mặt lên vai làm cho cảm thấy cực kỳ muốn đạp ra hơn, nhưng cũng phải giữ gìn phép cư xử trước.
Chắc người ta không cố ý.
"Ức... Không sao ạ. Khỏe lắm, cảm ơn nhá.". Người con trai đó nâng đầu ra khỏi vai tôi nhưng vẫn không chịu đứng dậy. Khuôn mặt lùi ra xa lộ ra rõ ràng trước mặt tôi lần đầu tiên.
Dù đèn nó tối tới nỗi chỉ thấy được thấp thoáng, cộng với sự choáng mà tôi uống rượu làm cho mờ mắt một chút, giọng điệu say xỉn không quen thuộc, nhưng gần tới cỡ này không đời nào tôi không nhận ra được.
Mặt trắng trẻo, mũi thon vừa vặn, đôi mắt tinh nghịch như con nít cùng với môi màu đỏ tươi có một chút màu tím ở khóe miệng.
Vết bầm mà tôi đi gây ra cho cậu ta vào ngày trước đó.
"Thằng nhóc địa ngục!!". Tôi gọi người say rồi đẩy nó hết sức lực. Không cần phải giữ gìn phép cư xử gì nữa.
Việc mà nó có thể ở đây được là chuyện trùng hợp hay là nó cố tình ta? Quán rượu có hàng nghìn trong Bangkok, người có hàng trăm trong quán này, nhưng nó lại té xuống người tôi.
Cực kỳ không thể tin được luôn phải không?
Quan trọng là thằng nhóc này say rồi thân người đúng nặng. Đẩy thế nào cũng không ra. Tay nó vẫn vòng quanh cổ níu chặt lấy tôi.
"Hửm??? Aiiiii?". Người say nói với giọng điệu say xỉn rồi đưa mặt tới nhìn tôi gần gần.
"Đứng dậy đi. Cậu mới được bao nhiêu tuổi đây thôi, tại sao lại uống rượu rồi để cho bản thân say tới như vậy? Bạn bè đi đâu hết rồi?"
"Ai vậy? Càm ràm cái gì vậy trời!"
"Tôi đây."
""Tui" nào? Không có người bạn nào tên "Tui" hết. Hay là thằng Khan phòng số ?". Tôi không biết là nó muốn nói tới ai đâu. Nhưng tại sao thân người lại dính chặt như vậy chứ? Đẩy thế nào cũng không ra được.
Bạn bè trong nhóm thì nhìn nhau một cách ngạc nhiên. Còn Fire ngồi bên cạnh tôi thì đứng hình lúc thấy mặt Krist mãi cho tới khi nó định thần được rồi nói giúp.
"Em Krist say tới cỡ này luôn hả? Sao lại tới được đây vậy?"
"Ai nữa vậy? Ai mà lắm chuyện vậy trời? Buông ra được chưa? Định đi tè.". Người say bắt đầu bực bội nói năng cộc cằn lên dần dần.
"Ai giữ cậu lại chứ? Tôi đẩy ra rồi. Tự cậu ôm lấy tôi đó. Buông tay đi.". Tôi gỡ bàn tay đang ở trên cổ ra.
Nhưng thằng nhóc này tay như con mực. Khi gỡ tay trái thì nó bám bằng tay phải. Khi đổi qua gỡ tay phải thì nó lại lấy tay trái ôm eo nữa. Cuối cùng nó càm ràm chửi cái gì đó không ra từ ngữ rồi úp mặt vào ngực.
Ngủ luôn.
"Ơ, hey! Thằng nhóc điên! Cậu ngủ như vậy là không được đâu đó. Dậy đi... Krist!!!"
"Để em nó vậy đi, Sing. Cho ngủ một chút, phòng khi đỡ hơn. Rồi lát mày hẳn chở em nó về nhà.". Fire.
"Không! Tại sao tao phải chở thằng nhóc quỷ như vậy chứ? Bỏ nó lại đây như vậy đó. Một hồi bạn nó sẽ tới lôi đi. Chắc nó không tới một mình đâu."
"Haizzz, mày bị cái gì vậy? Ghét em nó gì mà dữ vậy? Người ta say tới như vậy, còn đành lòng bỏ lại nữa hay sao?"
"..........". Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi của Fire, bởi vì bản thân tôi cũng không biết nên làm thế nào.
"Vậy tao đi tìm bạn của em nó ở quanh đây cho, phòng khi tới đây cùng với nhóm em Lann và em Ton. Nếu không gặp thì tao sẽ gọi em Karn nhờ liên lạc bạn bè cho. Nhưng nếu không gặp được người nào hết, mày phải chở em nó về nhà đó.". Fire nói rồi đứng dậy đi khỏi.
"Fire! Không đâu đó! Mày giúp tao cạy nó ra trước đã. Sao lại để cho nó ngủ trên người tao được chứ? Thằng nhóc nghiệp chướng! Uống thế nào mà lại để bản thân say như vậy chứ!". Tôi vừa đẩy đầu nó ra, vừa đẩy thân người nó ra nhưng lại không động đậy dù chỉ một chút. Hai tay ôm lấy eo tôi đúng chặt. Đây là người hay tắc kè vậy?
"Có giả bộ say không vậy trời!". Tôi lầm bầm với chính mình. Nhưng mà cũng không giống lắm phải không nhỉ? Người ghét nhau, sao lại say rồi té lên ngủ trên người tôi chứ?
"Đây là ai vậy, Sing? Mày quen hả?". Tiếng của It làm cho tôi vừa mới nhớ ra rằng có nhiều người ở xung quanh bàn.
"Không quen.". Phủ nhận đi chứ. Nếu nói là quen thì phải ngồi giải thích rằng nó là ai nữa. Bản thân tôi còn không biết rằng trạng thái quan hệ của tôi và nó là gì. Kẻ địch? Bạn cùng loài? Cái gì cũng được, nhưng chắc chắn không phải bạn đời tương tai.
"Đừng có xạo. Hồi nãy tao còn nghe thấy mày gọi tên nhóc này mà. Thằng Fire cũng ra vẻ như quen biết. Dáng vẻ của mày và thằng nhóc nhìn thân thiết với nhau muốn chết."
"Thân thiết chỗ nào vậy? Nó say không thấy hay sao? Thằng này là tột cùng của sự phá phách luôn thì có. Ai mà lại muốn thân thiết với nó?"
"Thấy chưa, thấy chưa! Đúng là mày có quen biết mà, Sing."
Chết tiệt! Tôi quên mình! It nó đang nhìn chằm chằm bắt bẻ thì lại đột nhiên vỗ đầu gối của mình rồi giơ ngón tay lên chỉ vào mặt ngay lập tức.
"Thì... con trai bạn của ba. Nhưng nó xấu tính, thế nên tao không muốn quen biết cho lắm.". Tôi ấp úng một chút. Và rồi sắc mặt thắc mắc của mọi người liền giãn ra.
"Không phảiiiii!"
"Heyyyy!!!"
Xung quanh bàn đều hết hồn còn hơn xem phim ma rồi ma ló ra trước màn hình một cách đột ngột. Thằng nhóc mà tôi nghĩ rằng say và đang ngủ liền bật người dậy phủ nhận lớn tiếng. Nhưng nó cũng không chịu đứng dậy khỏi người tôi.
"Đi ra được rồi. Bạn của cậu ở đâu vậy?". Tôi đẩy người nó ra, định là cho té xuống khỏi ghế salon, cho mông đập xuống đất chơi một cái. Ánh mắt thì tìm kiếm bạn của nó nữa. Fire thì vẫn chưa trở về. Không có ai tới giúp cạy bàn tay tắc kè này ra khỏi người tôi hết.
Đúng là xui.
"Em không phải là con của bạn... Ức... Em là vợ ạ. Vợ bác sĩ Abo... Eh... không đúng... anh Singto thì đúng hơn. Anh Singto ơi, há há há há, vợ tới rồi đây.". Thằng nhóc này vừa say, vừa nấc cụt, giơ tay lên ôm quanh cổ tôi lần nữa rồi cười thành tiếng vào mặt.
Nhưng lời nói nó làm cho bạn bè tôi đứng hình hết cả bàn. Không có gì lạ đâu, tôi còn đứng hình nữa là.
Mặc dù mánh tuyên bố mối quan hệ tôi đã từng dùng ngày trước, nhưng không nghĩ rằng bản thân nó cũng trả đũa tôi cùng một cách thức.
"Đừng có khùng đó! Tôi biết là cậu không có say. Định trả đũa bằng cách này hay sao?"
"Cái giề chớ? Anh Singtooo! Tại sao lại ác với em? Hức... Hôm trước còn đem trăm đóa hồng tới năn nỉ, cầu xin tình yêu từ em mà."
"Cậu cũng biết là tôi làm vì cái gì."
"Em biếttt! Anh Singto làm vì thích em phải hônggg? Người ta ganh tỵ cả khoa luôn. Em xấu hổ tới nỗi suýt nữa đã độn thổ. Thế nên hôm nay tới tuyên bố năn nỉ lại anh... Hức..."
"Ngừng chơi giùm đi. Nếu cậu không đi nói năng điên khùng ở bệnh viện trước, liệu tôi có làm như vậy không? Tại sao không mạnh ai nấy sống đi?"
"Cái giề? Nói cái giề vậy? Tại sao lại bỏ nhau đơn giản như vậy chứ? Sao nói rằng em là của anh rồi mà!! Tưởng là ngủ với nhau dễ dàng rồi định bỏ nhau dễ dàng vậy sao? Em không có dễ dãi đâu đó!"
Krist la lối ầm ĩ lớn tiếng tới nỗi bạn tôi cả bàn đều nghe thấy. Tiếng hê ha vang lên một chút hòa trộn vào tiếng nhạc trong quán, bởi vì nó chơi tuyên bố rằng nó là của tôi rồi.
"Dừng lại, Krist!!"
"Không dừng! Anh nói với bạn anh đi rằng em là gì. Sao nói rằng tối nay sẽ qua đêm với nhau mà? Sao nói rằng ngày mai ba anh gọi đứa con dâu này đi ăn mà? Đi qua đêm với nhau nhé, nhé, nhé! Để ngày mai có thể đi gặp người lớn cùng nhau."
Thấy chưa? Nó nhại lại mọi câu nói của tôi. Người khác nghe đều hiểu lầm theo hết.
"Mày có người yêu rồi hả, Sing? Đáng lẽ nên nói với bạn bè một chút chứ. Dù đó là nhóc con trai, nhưng tao cũng không ghê tởm gì đâu."
"Không phải như vậy đâu, It. Tao và thằng nhóc này không có là gì với nhau hết. Nó chơi khăm cho tao xấu hổ trước mặt tụi bây thì có. Đừng tin nó.". Tôi quay qua nhìn vào mắt tất cả bạn bè. Một số thì bắt đầu không dám chắc, một số thì bối rối. Nhưng mọi ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía tôi và Krist một cách suy xét.
"Không tin... Không tin phải không? Vại để em chứng minh cho xem.". Krist quay về phía mọi người trước khi làm một việc một cách nhanh chóng tới mức
không giống như người say.
Hai tay vòng quanh cổ, kéo cổ tôi xuống mà tôi không kịp phản ứng. Mặt của người say cử động tới gần một cách nhanh chóng, rồi...
Áp miệng xuống.
"Hey!". Tiếng kêu vang lên khắp bàn. Nhưng tôi không nhìn thấy gì ngoài khuôn mặt trắng mịn của thằng nhóc ranh ma.
Krist hôn bất động, không cử động miệng, không làm gì ngoài việc áp môi lên rồi để yên như vậy.
"Thấy chưa? Em là vợ anh bác sĩ, há há há há.". Chỉ một chốc nhưng dường như dài vô tận trong cảm giác của tôi, thằng nhóc điên này liền rời ra, quay qua hỏi lại mọi người quanh bàn lúc này đang sốc hết cả rồi.
Tao cũng sốc. Cái gì làm cho nó dám hôn tôi vậy?
"Hức, đi trước nhá, anh Singto. Tối nay đừng quên ghé qua phòng nhá. Vợ sẽ tắm rửa, thoa phấn thơm tho chờ. Chụt! Chụt!.". Người say (?) quay qua nhìn vào mắt tôi. Khuôn mặt của chúng tôi ở gần nhau tới mức tôi thấy nụ cười gian manh cùng với ánh mắt thể hiện sự thỏa mãn của thằng nhóc địa ngục này.
"Cậu... Cậu giả vờ..."
"Ốiii, nhà vệ sinh ở đâu vậy nè?". Tôi vẫn chưa kịp chửi, Krist đã đứng dậy khỏi người tôi, đi lạng qua lạng lại, chuồn đi khỏi vào trong bóng tối.
Để lại tôi trả lời câu hỏi của bạn bè, mà lúc này đã nhích tới bao vây bắn câu hỏi còn hơn phóng viên từ kênh đem micro cùng đưa tới trước mặt.
Thằng nhóc địa ngục!
---------- End Chap ----------