{ = Fire = }
Trời mưa.
Tôi yêu màn mưa. Một trong những sở thích của tôi là việc đi rừng một cách gần gũi hoặc là bất kỳ hoạt động nào liên quan tới thiên nhiên. Và không khí sau mưa trong rừng là điều rất đặc biệt đối với tôi. Mùi đất thơm lừng mà người trong thành phố lớn chưa bao giờ được tiếp xúc làm cho tôi cảm thấy thư thả, giải tỏa căng thẳng từ cái công việc mang tiếng là phải có tinh thần trách nhiệm rất cao, bởi vì chúng tôi phải chịu trách nhiệm mạng sống của con người.
Trời mưa ở ngoài tỉnh là niềm hạnh phúc đối với tôi... nhưng không phải trong Bangkok.
Bởi vì khi nào mà trời mưa trong Bangkok...
"Kẹt xe kinh dị. Suýt trễ rồi đây.". Vâng, như thằng Singto than thở đó. Bangkok trời mà mưa thì kẹt xe.
Cũng không biết rằng nó cản trở giao thông thế nào. Lái xe tông vào mưa cũng đâu có làm cho xảy ra chuyện gì đâu.
"Dạo này vào ca trực mỗi đêm luôn hả, bác sĩ Prachaya? Vừa mới được tiễn vào phòng tân hôn không bao nhiêu tuần, kiểu này cô dâu không khô héo mất sao?". Tôi chọc người đi ngang qua để vào bệnh viện trong khi tôi thì đúng lúc hết giờ trực.
"Hừ, chắc hôm nay mày không được về nhà rồi, Fai. Một hồi tao ra lệnh chuyển vào nhà xác luôn."
"Chọc chút xíu thôi mà bạn. Ngày mai nhóm kia về rồi nhỉ? Mày có thể nghỉ ngơi được chút, mày trực ban đêm, ngủ ban ngày nhiều tuần rồi."
Thật ra tôi biết rằng Singto nó phải trực ban đêm liên tục lâu dài bởi vì , bác sĩ trong bệnh viện phải đi rèn luyện đột xuất, làm cho lịch trực loạn hết cả lên. Bản thân tôi cũng không có ngày nghỉ, nhưng bao hết ban ngày suốt, chỉ gặp được thằng bác sĩ chủ nhân bệnh viện lúc vào ca và tan ca, đụng nhau, chào nhau một chút rồi tách ra.
"Ờ, mày về nghỉ ngơi đi. Và né đường lớn chút, lúc tới tao kẹt một cái đèn đỏ gần cả tiếng đồng hồ. Đi đường vòng cũng được.". Singto nó vỗ vai , cái. Mặt mũi nó hôm nay nhìn có vẻ mệt lắm. Chắc rồi, ăn ngủ không theo giờ giấc mà.
"Mày ăn gì chưa? Có thời gian ngồi ăn cái gì đó lót dạ ở quán cafe không?"
"Lo lắng?"
"Lười kiếm ông chủ mới. Hahahaha!"
"Thằng ghẹo gan! Tao ăn rồi. Krist mua đồ xào kiểu Hoa từ trường về, nên đã ăn trước khi đi. Mày cũng đừng mất thời gian đi ăn ở quanh đây, một hồi tối hơn vậy thì xe sẽ kẹt nhiều hơn vậy nữa. Đi ăn chỗ khu nhà mày đi."
Mà... ăn cơm với Krist à? Cũng phát triển đó chứ, hừ hừ.
"Ờ, biết rồi."
"Khoan, Fire. Ngày mai mày bay sang Đức rồi, phải không?". Trước khi tôi bước ra khỏi bệnh viện bởi vì thấy rằng đứa bạn thân sắp trễ rồi và cuộc đối thoại có vẻ như sắp kết thúc thì Singto gọi lại.
"Ừ, buổi khuya. Mày định tiễn?"
"Để xem lại. Ngày mai tao không có trực khuya nữa. Nhóm kia về, tao định xin nghỉ dài hạn để đi làm việc ở trên bàn nữa. Bởi vì công việc giấy tờ đầy ngập hết cả đầu, còn chưa có giải quyết nữa."
"Nếu bận việc thì không cần đâu. Tao tự ngồi taxi đi.". Tôi gật đầu nhận biết. Nhưng Singto nó vẫn không chịu buông tha mặc dù nó trễ lắm rồi. Sắc mặt giống như muốn nói cái gì đó làm cho tôi nhướng mày hỏi lại.
"Ơ...... Mày đi với bác sĩ Jane, đừng có đi làm gì người ta đó. Kiềm chế lòng mình một chút nếu mày vẫn chưa quyết định được.". Nó muốn nói về chuyện này à?
"Thằng chết tiệt! Tao đi làm gì người ta chứ? Tao là quý ông lịch lãm muốn chết, mày cứ làm như không quen biết tao.". Quen nhau cả chục năm, nó nói cứ như tôi là tụi lăng nhăng giống vợ nó vậy.
"Không biết. Thấy mày ở cạnh bạn của Krist, tay chân đúng mau lẹ. Ôm được thì ôm, nắm được thì nắm, mặc dù bình thường mày không phải người như vậy."
Ờ, nó nói cũng đúng.
"Biết rồi mà. Tao không làm gì đâu. Đi chỉ tuần thôi. Hơn nữa lịch trình còn chật kín, được tán tỉnh nhau hay không còn chưa biết nữa là."
"Tao thấy mày tự hỏi lòng mình trước đi, Fire. Thật ra muốn đổi người đi thay mày đó, nhưng tao biết chuyện bạn của Krist quá trễ. Không thì..."
"Sing, tao không có trẻ con tới mức đó. Tao biết cái gì là cái gì. Mà mày đó, dạo này không gọi thằng nhóc ranh, thằng nhóc nghiệp chướng nữa hả? câu cũng Krist, câu cũng Krist. Hừ hừ!". Tôi nhanh chóng cắt ngang lời nó rồi đổi chủ đề.
"Thỏa thuận đình chiến tạm thời. Tao mệt. Chỉ công việc thôi là tao muốn chết rồi. Cãi nhau làm hỏng sức khỏe tinh thần. Chết, tao đi đây, trễ quá rồi.". Singto nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng chạy về phía thang máy một cách tốc hành.
Bác sĩ Jane và em Karn à? Haizzzzzzzz...
Quá là may khi mà tôi đi đường tránh đi như Singto nó khuyên. Nhìn từ cái bảng điện tử thể hiện lượng dày đặc của xe trên đường, đường lớn hiện màu đỏ hoét luôn, có nghĩa là kẹt xe dữ lắm. Còn đường của tôi có màu cam nhạt, ngay cả khi đây không phải là đường lớn đó.
Trong khi đợi kẹt xe thì tôi nhìn này nhìn nọ vu vơ bên đường. Con đường này không có hay lái xe qua bởi vì là đường vòng. Có trung tâm mua sắm nữa, nhưng không có to lớn gì nhiều. Quán thịt nướng chỗ kia nhìn cũng ngon, nhưng ăn một mình thì lại không thấy ngon nữa đâu. Hơn nữa, trời mưa như vậy cũng chán. Và tôi nên ăn gì đây? Cái bụng bây giờ kêu réo biểu tình rồi. Hay là nên lái xe vào McDonald?
Ờ, vậy đi.
phút tiếp theo tôi quay lại kẹt ở chỗ đèn đỏ lúc trước, bởi vì cái McDonald nó ở phía bên kia đường, phải quay đầu xe lại. Nhưng đỡ ở chỗ không cần phải dầm mưa mua đồ ăn. Nếu tôi ở mấy cái căn hộ cao cấp như người khác thì chắc sẽ có quán ăn phía dưới để gọi điện đặt, nhưng tôi ở nhà nên không làm như vậy được.
Ngôi nhà này theo kiểu hiện đại, nhưng chỉ có tầng duy nhất, phòng ngủ, bởi vì tôi không thích cái gì quá rộng lớn. Tôi ở một mình mua nó bằng tiềng lương và tiền tiết kiệm của tôi mà không phải dựa vào tiền của gia đình dù chỉ baht. Không phải kiêu căng đâu đó, mà là tôi được nuôi dạy sao cho phải dựa vào chính mình.
Ai bảo tôi lại đi học bác sĩ mặc dù ở nhà cũng có công việc kinh doanh sẵn rồi chứ. Kệ đi, cho mấy anh chị quản lý, tôi có cổ phần ít ỏi thì đợi phần chia cỡ , con số mỗi năm là đủ rồi.
Đèn đỏ lâu lắm, tôi thấy từ xa còn lại hơn trăm giây. Và thực tế thì tới đèn xanh cũng không tới lượt tôi đâu, ở xa cả cây số như vậy. Thế nên định ăn hamburger trên xe luôn, về tới nhà thì tắm rửa, ngủ nghỉ. Ngày mai sắp xếp hành lý bay đi vào buổi tối. Cuối cùng mày cũng có ngày nghỉ, Fire ơi...
Tận gần ngày luôn - -"
Đang định há miệng cắn hamburger, nhưng ánh mắt lại vấp phải thân hình nhỏ nhắn của chủ nhân khuôn mặt non nớt, làn da trắng trẻo.
Tại sao em Karn lại đứng mơ màng ướt mưa ở chỗ trạm xe bus vậy?
Pinnnn
Tôi bấm còi gọi, nhưng người mơ màng lại không nhận biết cái gì hết. Cơ thể nhỏ nhắn nhìn thẳng về phía trước trong vô định. Quần áo ướt đẫm mặc dù đã đứng dưới mái của trạm xe bus rồi. Khi bóp còi không hiệu quả, tôi liền nhấn gọi điện cho em ấy.
Em Karn giật mình một chút trước khi móc điện thoại ra khỏi túi quần. Khuôn mặt ngọt ngào to mắt cỡ , giây trước khi...
Mỉm cười rất tươi.
Nụ cười vui mừng nhất từ trước tới giờ mà tôi từng thấy. Chỉ việc tôi gọi điện, em ấy vui mừng tới mức đó luôn à?
[..................] Em Karn bắt máy rồi, nhưng không chịu nói. Nếu tôi không thấy sắc mặt em ấy đang cười, chắc tôi nghĩ rằng em ấy thấy tôi phiền chắc luôn.
Trái tim tôi hơi rung động khi nghĩ rằng em ấy im lặng bởi vì em ấy đang vui mừng. Còn ai vui mừng vì cuộc gọi của tôi bằng em Karn không đây?
"Tại sao lại đứng mơ màng ở chỗ đó vậy? Ướt hết rồi.". Bởi vì sợ em ấy sẽ bị bệnh nếu đứng lâu hơn như vậy, thế nên tôi không chào hỏi. Người nghe làm vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn trái nhìn phải khắp nơi.
[Anh...?]
[Anh kẹt đèn đỏ ở phía tay phải em Karn đó. Một chút nữa, quay qua bên phải nữa. Nhanh chạy tới lên xe đi. Ướt như vậy một hồi không khỏe đó.". Tôi nói ra tọa độ của chính mình để cho em ấy quay qua thấy rồi liền vẫy tay gọi từ trong xe. Bỏ xe lại tới chỗ em ấy cũng không được, đây là giữa đường.
[Nhưng em ướt hết người.]
[Lên xe đi nào, em Karn. Đừng cứng đầu với anh bác sĩ Fire. Và khi bước xuống đường thì nhìn xe nhé, coi chừng tụi lái xe máy nữa, đừng mơ màng. Đừng cúp máy cho tới khi lên xe của anh nhé.". Tôi ra lệnh thì em ấy làm theo. Nhìn trái nhìn phải trước khi bước xuống đường. Tay vẫn cầm điện thoại để lên tai. May là mưa ngớt tới mức sắp hết rồi.
Păng
"Lạnh không?". Tôi quay qua lục lọi tìm áo tay dài phía sau xe, đem khoác cho em ấy. Chỉ tiếp xúc làn da một chút trong khi khoác áo cho thì đã cảm nhận được làn da lạnh ngắt.
"Ừ". Em ấy run người một chút. Cái miệng từng đỏ gắt thì giờ lại tái nhợt.
Tôi tắt máy lạnh, kéo em ấy tới ôm, vuốt lưng để tăng thêm độ ấm. Người bị ôm giật mình, cố gắng đẩy người ra.
"Đừng vùng vẫy chứ, em Karn. Em lạnh tới như vậy, mắc công một hồi bị bệnh. Anh phải làm cho ấm người trước."
"Em ướt, một hồi áo anh ướt."
"Không sao đâu, anh khỏe mạnh. Thấy cơ bắp anh không? Chắc chắn không bệnh.". Thế là người nghe lặng đi, để yên cho tôi vuốt lưng liên tục.
"Đèn xanh."
"À, ừ.". Tôi rời ra khi em ấy nhắc nhở rằng đèn tín hiệu thay đổi. Trên đường đi, chúng tôi im lặng. Tôi cố ý không nói chuyện với em ấy bởi vì định đưa em ấy về nhà.
Không phải là chở em ấy về nhà nhé, mà là đưa về nhà tôi.
Thằng Fire này cũng lén xấu xa nhỉ?
"Nhanh chóng đi tắm nước ấm đi. Quần áo ở trong tủ, cứ lấy đi. Anh sẽ tắm ở phòng tắm bên ngoài.". Tôi nhanh chóng kéo em Karn xuống khỏi xe, chỉ nói chuyện tắm rửa rồi đẩy em ấy vào phòng ngủ, không mở ra cơ hội cho đối phương biểu tình chuyện tại sao không chở em ấy về nhà.
Thì kẹt xe mà. Hồi nãy đã gần tới nhà tôi rồi. Em ấy lạnh lắm, mãi cho tới nhà em ấy thì có mà bệnh luôn.
Ờ, thừa nhận là cái cớ. Tôi không được gặp em Karn cả tuần rồi mà, muốn trò chuyện cùng. Ngày mai phải đi nước ngoài nữa. Nhóc nhỏ của tôi thì không chịu tới tìm ở bệnh viện gì hết, gọi điện thì không hay bắt máy y hệt như lúc trước.
May mắn ghê vì tình cờ gặp nhau như vậy.
Tắm xong thì tôi mặc áo lỗ cùng quần thể dục, vừa đi vừa lau đầu ra ngoài đợi em Karn ở phòng khách. Mở tivi, lấy hamburger đã mua ra để đó, không biết em ấy có ăn gì chưa. Có thể là phải gọi điện đặt thêm thức ăn rồi. Món Nhật được không nhỉ? Em Karn thích.
Krét
"Anh". Tiếng gọi nhỏ nhẹ vang ra từ phòng ngủ. Đúng lúc tôi cúp máy từ việc gọi điện đặt thức ăn.
"Em Karn ăn cơm tối chưa nào? Anh bác sĩ......... ực."
Trời!
Câu nói của tôi bị thay thế bằng việc nuốt nước miếng xuống họng. Hình ảnh mà tôi quay qua thấy nó có sát thương dữ dội hơn mọi lần đã qua.
Em Karn mặt áo sơ mi màu trắng của tôi, tay dài tới mức che kín tay, chỉ lộ ra đầu ngón tay. Vạt áo to rộng kéo dài tới mức trùm kín quanh hông, ôm lấy bắp đùi trắng hồng và thon gọn còn hơn nhiều người con gái khác. Cổ áo không được cài nút cho tới hết, lộ ra phần xương quai xanh và cái cổ trắng mịn.
Hãy thề rằng đây là con trai đi!
Trái tim tôi rung động đúng mạnh mẽ. Mạnh cực kỳ tới nỗi tôi cảm nhận được rõ ràng...
"Ơ... Em mặc cái này không được ạ? Vậy đi thay.". Em ấy cúi xuống nhìn bản thân bởi vì tôi đứng hình lâu tới nỗi quên cách hít thở, nhưng vẫn kịp tỉnh táo, nhanh chóng nắm lấy tay em ấy kéo xuống ngồi bên cạnh trên ghế salon trước.
"Không, bộ này tốt rồi. Nhìn ngon... ới... anh... ơ... À! Ý anh là khá dễ thương.". Tôi liếc nhìn cái chân trắng trẻo lộ ra khỏi áo sơ mi của tôi (nhưng ở trên người em ấy) rồi lén nuốt nước miếng một cái nữa.
"Lau tóc cho, chịu không?". Em ấy không có nhìn phía dưới như tôi, nhưng nhìn về phía trên đầu tôi đã có sẵn cái khăn lông rồi tình nguyện làm giùm.
"Ừ, lau đi."
Khi được sự cho phép, em Karn quay mặt về phía tôi, vươn người đứng dậy bằng một chân, một chân thì tựa đầu gối lên ghế salon gần chân của tôi.
A... Chân trắng mịn thiệt...
Em ấy cúi người tới gần, dùng bàn tay nhỏ vò cái khăn lông trên đầu liên tục khắp đầu, vò nhẹ cứ như sợ tôi đau.
Bàn tay xấu xa của thằng bác sĩ xấu xa thì lại đặt lên bên eo của em nó ngang xương luôn. Đúng như thằng Singto nó nói rằng tôi tay chân mau lẹ.
"A". Em ấy kêu lên khêu gợi... ớ... Không phải! Em ấy kêu lên bất ngờ khi mà đột nhiên tôi đi nắm lấy eo của em ấy kéo tới gần mình. Mặt tôi cách lồng ngực của em ấy chưa tới gang tay.
Tỉnh táo, Fire! Tỉnh táo!
"Lau cho khô nhé. Anh sợ bị bệnh. Ngày mai anh phải lên đường rồi.". Tôi nhắm mắt say sưa, tay thì bóp bóp eo thon thật nhẹ, đúng đã. Em ấy phát ra âm thanh giống như hơi khó chịu một chút, nhưng cũng không có nói gì.
"Xong rồi.". Lau được thêm một chút nữa, em ấy liền giật lùi người ra. Tôi cúi nhìn bàn tay của mình đã để vuột mất một cách tiếc nuối, trước khi ngẩng mặt lên nhìn em Karn đã di chuyển tới ngồi ở một góc của ghế salon, đem cái gối đặt lên chân, mặt đỏ ửng.
Tỉnh táo, Fire! Tỉnh táo! Niệm đi, tỉnh táo!
Tôi chưa từng như vậy bao giờ hết. Dù cho gái đẹp, non nớt, nóng bỏng hơn vậy tới ngồi ép vào, tôi vẫn giả vờ ra vẻ bình thường được, tay chân vẫn cất vào đúng chỗ. Nhưng lần nào thấy em Karn... cũng đều muốn sờ hết.
Không có tới mức dâm dê, định cưỡng bức em ấy nhé. Chỉ là muốn sờ, thân người thơm mùi nhàn nhạt nữa.
"Đói chưa nào? Anh gọi điện đặt món Nhật cho em. Lát ăn cơm rồi uống thuốc phòng trước nhé. Anh sợ em Karn sẽ bị bệnh."
Gật Gật
Em ấy gật đầu nhận biết, mặt đỏ ửng, không chịu nhìn vào mắt tôi nữa kìa. Tôi sợ em ấy sẽ sợ tới nỗi khóc, thế nên tôi chọn việc không nhích tới gần nữa, mở kênh hoạt hình truyền hình cáp cho em ấy. Em ấy bắt đầu thư giãn. Tôi đi vòng dừng lại phía sau ghế salon, dùng khăn của mình đặt lên trên đầu rồi cũng lau mái tóc ẩm ướt cho em ấy.
"Không cần hết hồn, anh chỉ định lau tóc cho.". Tôi nói bởi vì em ấy giật mình. Khi nghe thấy thì lặng đi, xem hoạt hình tiếp.
Lau tóc cho em Karn xong thì tôi vào phòng ngủ, đem khăn lông đi cất, chuẩn bị thuốc trị sốt cho em Karn, cầm đem ra khỏi phòng, đi về phía nhà bếp chuẩn bị đĩa, chuẩn bị nước xong thì đúng lúc thức ăn được giao tới.
Chúng tôi ăn bữa tối với nhau một cách đơn giản ở phòng khách. Em ấy vừa ăn vừa xem hoạt hình, không còn để ý tới tôi nữa. Khi no rồi thì ngồi dựa ghế salon xem hoạt hình loại phim dài một cách say sưa cho tới khi hết thì mới tỉnh ra.
"Uống thuốc được rồi, mắc công một hồi bị bệnh.". Tôi đưa thuốc và nước cho em ấy. Em ấy nhận lấy, ném vào miệng rồi uống nước.
Sau đó thì nhìn mặt tôi trong im lặng.
"Bây giờ nói anh nghe được chưa? Tại sao lại đứng ướt mưa ở chỗ đó? Em lái xe mà, không phải sao?"
"Xe hư."
"Rồi sao tiếp nào?"
"Gọi thợ tới kéo xe đi, nhưng trời mưa kiếm không ra taxi thế nên định thử ngồi xe bus."
"Sao?"
"Xe bus... không biết, không biết lên."
Tôi cười vang. Em ấy ngáo đúng như bạn bè gọi mà. Nếu cho tôi đoán thì chắc là xe hư rồi đứng dầm mưa gọi taxi, nhưng trời mưa như vậy chắc không còn taxi trống, thế nên kết thúc bằng việc đứng mơ màng ở trạm xe bus nhỉ?
"Đừng cười chứ.". Em ấy cúi xuống nói nhỏ tiếng, mặt đỏ một chút. Chắc là xấu hổ khi mà tôi cười em ấy vì không biết lên xe bus.
"Anh không có chế nhạo em. Anh thấy khá là đáng yêu. Ok, ngưng cười rồi. Buồn ngủ chưa nào?". Cũng không có khuya gì lắm, chỉ mới giờ. Nhưng trẻ con phải ngủ trước giờ, phải không? Có thể em ấy đã buồn ngủ, nào là trời mưa nữa.
"Chừng nào anh chở em về nhà?"
"Ơ? Em Karn không ở lại với anh hả?". Tôi hỏi thẳng thắn quá hả? Em ấy mặt đỏ tới tận lỗ tai, lắc đầu lia lịa luôn.
"Về nhà."
"Nhưng mà khuya rồi đó. Giờ này trời mưa, xe cũng kẹt nữa. Mãi cho tới khi về tới nhà em Karn, mãi cho tới khi anh quay lại, chắc giờ sáng luôn quá."
"Vậy em về bằng taxi.". Em ấy đứng dậy khỏi ghế salon. Tôi hoảng lên kéo tay em ấy về phía mình, đổi sang ôm eo rồi kéo lên ngồi trên đùi. Kỳ này em ấy đỏ cả người như tôm vậy.
"Ở lại với anh nhé? Anh chỉ viện cớ vậy thôi. Anh muốn em Karn ở lại. Anh hứa luôn rằng sẽ không làm gì............ nhiều."
"Hửm?". Chắc người nghe thấy lạ về chữ "nhiều", quay qua chau mày. Nhưng tôi nhanh chóng đánh lạc hướng.
"Anh có đĩa phim vừa mới mua nữa đó, là phim hoạt hình. Cùng nhau xem, được không?"
"C... Cũng được."
Yes!!
Tôi buông tay ra khỏi em ấy, lấy đĩa phim bỏ vào máy chạy, quay trở lại kéo em Karn tới ngồi phía trước mình ở giữa chân, ôm thật chặt, đặt cằm lên trên cái vai nhỏ.
Phim qua được một lúc lâu thì em ấy tập trung tới mức không quan tâm việc sờ mó chút xíu của tôi. Tôi vùi mũi vào, hít hà cái cổ trắng trẻo có mùi dầu gội đầu cùng mùi với mình. Cũng cảm thấy lạ là tại sao bản thân dùng lại không thơm bằng việc ngửi từ da của người còn lại.
Tivi trước mặt vẫn cứ chiếu phim hoạt hình mới, nhưng khán giả lại ngủ được một lúc lâu rồi. Tôi tắt màn hình tivi, bế em Karn vào trong phòng ngủ.
Đặt em ấy lên giường xong thì tôi tắt đèn, kiểm tra nhà cửa rồi quay lại, lên ngủ cùng một giường, đắp cái mền dày lên người chúng tôi, kéo cái eo thon ép sát vào thân người. Tối nay có lẽ sẽ là buổi tối mơ đẹp nhất trong suốt hơn năm qua chắc luôn, bởi vì gối ôm thơm ngát quá đi mà.
Tôi thức dậy trễ lắm. Cơ thể lâu rồi không được nghỉ ngơi hết mình. Hôm nay là ngày nghỉ nữa. Lần trước em Karn tới ở lại, thức dậy thì em ấy đã mất tích, ngồi xem hoạt hình ở bên ngoài. Nhưng hôm nay lại nằm bấm điện thoại chơi ở bên cạnh. Khuôn mặt ngọt ngào mỉm cười một chút với màn hình.
"Nói chuyện với ai vậy? Bộ dáng vui vẻ tới nỗi anh ghen tỵ luôn rồi.". Tôi nhích tới ôm chặt người ngồi dựa vào đầu giường, ngẩng mặt nhìn người bấm điện thoại và chớp mắt lia lịa.
Em ấy đem điện thoại đặt lên bên cạnh giường, cúi xuống mỉm cười cho tôi. Ngọt ngào hơn việc mỉm cười với màn hình làm cho tôi cảm thấy đỡ hơn.
"Nhắn LINE nhóm với bạn. Tụi nó hẹn đi chơi tối nay."
"Đi chơi? Tại sao đi chơi buổi tối vậy? Xem phim suất khuya hả?"
"Không phải, nhà bạn có party. Thế nên Ton nó rủ."
"Party? Có rượu nữa hả?"
"Dạ, có thằng Jins ở đâu thì có rượu ở đó. À, thằng Jins là chủ nhà, người tổ chức tiệc."
Hôm nay em ấy nói nhiều nhỉ, dù cho nhìn vẫn có vẻ trẻ con như trước, vẫn dễ thương như trước đi chăng nữa.
"Không đi không được hả? Em Karn không hợp với chỗ như vậy đâu. Lỡ như có người lừa đem rượu tới cho uống thì sao?"
"Có thằng Ton ở đó, cả thằng Krist và thằng Lann nữa."
"Anh vẫn thấy lo. Đi mà, đừng đi nhé? Nếu muốn đi chơi, để khi về anh dẫn đi chơi sau."
"Anh sẽ dẫn đi?". Giọng của em ấy có vẻ rất ngạc nhiên.
"Ừ, nếu em Karn muốn học hỏi mấy chỗ không tốt như vậy, phải cho anh ở bên cạnh thì anh mới an tâm. Nhưng tối nay đừng đi nhé? Nhận lời với anh trước đi.". Tôi lo cho em ấy đó, thật sự lo. Dù cho có bạn bè, nhưng nếu đám đó uống say sưa rồi để mất em Karn thì sao? Nếu có ai chuốc rượu em ấy hay là dụ dỗ em ấy bởi vì thấy em ấy dễ thương thì biết phải làm sao?
"............Cũng được.". Tôi mỉm cười tươi hài lòng với câu đáp lại của em ấy ngay lập tức.
"Em Karn, tối nay anh phải bay đi công tác ở Đức đó.". Tôi ôm chặt lấy eo, vùi mặt vào eo của em ấy."
"Em biết."
"Biết thì tối nay tiễn anh tới sân bay nhé? Anh không ở nhà tận tuần. Em Karn không nhớ anh hả?"
"Anh... đi với bác sĩ Jane mà, không phải sao?". Giọng của em ấy thều thào tới mức tôi phải ngẩng mặt lên nhìn. Ánh mắt có vẻ buồn mặc dù vẫn đang mỉm cười với tôi.
Em ấy gượng cười.
Em ấy biết hả? Chuyện bác sĩ Jane...
"Ơ... chuyện là... anh...". Tôi không biết nên trả lời thế nào. Cảm thấy giống như bản thân là thằng khốn nạn đa tình, nhưng tôi thật sự không trả lời được.
Khi tôi im lặng, ánh mắt em ấy liền ủ rũ nhiều hơn nữa.
Phrựp
"Em... Karn..."
Trong khi đang nghĩ rằng bản thân nên an ủi như thế nào, người nhỏ con liền lật người, leo qua cưỡi lên người tôi, cúi mặt tới gần.
"Anh có nhớ em không?". Giọng nói ngọt ngào thều thào cứ như không tự tin. Đôi mắt từng trong sáng bây giờ lại trở nên buồn bã.
"Nhớ chứ. Anh sẽ mua quà cho nhé. Muốn cái gì nào?". Tôi lướt tay lên vuốt ve bên hông một cách nhẹ nhàng. Áo sơ mi vén lên cao khoe cái chân trắng trẻo đang cưỡi lên người tôi. Hơn nữa nút áo phía trên còn bị vuột ra thêm một nút.
Cực sεメy, cực đắm đuối luôn.
Tôi đáp lại giống người mơ màng. Tay thì bắt đầu vuốt ve xuống bắp đùi mà mình đã lén nhìn từ hôm qua. Đúng mềm mịn luôn.
"Không muốn quà... nhưng sẽ gửi lại cái này cho anh.". Em ấy mỉm cười nhạt giống như trẻ nhỏ, nhưng tôi lại thấy nó cực kỳ khêu gợi.
Quá mức để mà có thể kiềm lòng nổi. Tôi luồn tay vào trong mái tóc mềm ngay cổ, kéo em ấy xuống...
...và hôn.
Đôi môi
căng mềm lần đầu tiên được tiếp xúc làm cho tôi phát cuồng tới nỗi đầu óc trống rỗng. Em ấy không vùng vẫy, không chống cự, mà lại nhích tới ép xuống nhiều hơn.
Tôi mơn trớn đôi môi đó, nhấn nụ hôn lên và được nhận sự tiếp xúc đáp trả lại một cách ngây thơ cứ như người chưa bao giờ hôn, dẫn tới tôi rên vang trong họng.
Đúng là trong sáng mà.
"Ư~". Âm thanh ngọt ngào rên lên rung động khi tôi công kích vào bên trong hơn việc dừng lại ở đôi môi, cùng với tiếng thở gấp nặng nề và bàn tay nhỏ quơ qua quơ lại bởi vì không biết nên đặt ở chỗ nào.
Prựp
Tôi đem người nhỏ con lật lại nằm ngửa lên giường, theo sau đó cưỡi lên bằng cơ thể to lớn của mình.
"Em Karn, anh... anh...". Tôi nói mớ, nhìn mặt em ấy rồi nói cứ như mê sảng. Em ấy đỏ mặt quay đi tránh nhìn vào mắt, thế nên tôi có được cơ hội cúi xuống nếm thử cái cổ trắng trẻo.
Ngọt... ngọt hết cả thân người. Làn da mịn và mềm mại tại mọi chỗ mà bàn tay tôi tiếp xúc. Em ấy rên khàn giọng một cách ngọt tai, uốn éo thân người qua lại ở phía dưới.
Áo sơ mi màu trắng bay xuống nằm trên sàn bên cạnh giường, theo sau là áo thun màu xám của tôi.
(Có cảnh + mức độ nhẹ, tác giả đổi link blog up cảnh + mới nhưng chưa thấy cập nhật những truyện cũ. Nên thôi chịu khó bỏ qua. Theo trí nhớ của mình đọc từ năm trước, đại khái là Karn xin Fire dạy cách để lại kiss mark trên người, thế là Karn để lại một dấu trên cổ của Fire)
Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong
"Chết tiệt!". Tôi thốt lên một cách quên mình. Cực kỳ bực bội tới tột cùng.
Nếu chỉ bấm một lần thì tôi không quan tâm mẹ nó đâu, định ăn em nó tiếp. Nhưng đây người này bấm liên tục giống như nóng lòng muốn mở cửa cho bằng được. Ví như: nhà mày cháy, động đất cả triệu richter, ló đầu ra ngay.
"Haizzzz...". Em Karn ra thở phào nhẹ nhõm cái gì đó và tôi không quan tâm. Bây giờ ham muốn đã che mắt hết mọi thứ.
"Kệ nó đi, tiếp nhé.". Tôi đẩy vai em ấy về chỗ cũ, tiếp tục vùi mặt vào cổ.
"Ơ... Kh... khoan...". Em ấy hết hồn, trợn to mắt, đỏ mặt. Thật ra là đỏ cả người, cố gắng đẩy người tôi ra.
Nhưng giây phút này không quan tâm nữa. Du͙ƈ vọиɠ nó dữ dội tới mức hơn hết mọi thứ rồi.
"Đừng cản, chắc chắn anh không dừng lại.". Đôi tay nhỏ bị tôi nắm lấy tách ra đè xuống bên đầu của em ấy. Sắc mặt em ấy càng hoảng hốt hơn nữa.
"Nhưng... c... có người tới."
"Kệ xác nó. Anh phải có được em Karn ngay bây giờ. Anh chịu hết nổi rồi."
Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong Ting tong
Păng Păng Păng Păng Păng Păng Păng Păng
Kỳ này ngoài chuông ra, có vụ đập cửa nhà tôi nữa.
"Thằng nghiệp chướng! Ai vậy chứ? Đợi một chút nhé, đừng đứng dậy đi đâu nhé.". Tôi ra lệnh rồi nhanh chóng xuống khỏi giường đi mở cửa nhà.
"Xin chào, anh bác sĩ Fire. Em tới đón thằng Karn. Mẹ nó gọi điện kiếm cả trăm cuộc rồi."
Tôi thốt lên chửi trong lòng câu dài dằng dặc và thô lỗ kiểu mà không thể phát sóng lên tivi được sau khi mở cửa và thấy mặt Tonnam cùng lời giải thích làm cho tôi phải vò đầu chính mình.
"Một tiếng nữa anh chở về cho.". Không chịu! Giờ phút này dù thế nào tôi cũng phải có được. Tôi sắp thèm chết rồi đây.
"Tại sao vậy? Em tới đây rồi thì cho nó về nhà với em luôn đi chứ."
"Anh có chuyện cần nói với Karn một chút. Ton về trước đi."
"Nói chuyện? À, vậy em vào chờ bên trong cũng được."
Nghiệp chướng! Nếu không kẹt ở chỗ tôi có tính cách lịch sự, ngoan hiền (?) thì tôi đạp mẹ nó luôn rồi.
"Ton!". Người mà tôi nói rằng phải có được bước tới dừng lại phía sau tôi, cùng với việc...
Ăn mặc xong xuôi hết rồi.
Whattttttttttttttttttt!
Tôi nhìn em Karn một cách khó hiểu. Tại sao lại mặc đồ nhanh giống như biết rằng bạn sẽ tới đón vậy?
"Tiêu rồi, Karn. Mẹ mày thấy mày không về nhà, nổi giận tới nỗi suýt nữa đã biến hình thành Godzilla phun lửa rồi. Nhanh về nhà thôi, nhanh lên!"
"Ừ, đợi chút nhé. Quay lưng lại trước đi.". Em Karn ra lệnh với đứa bạn.
"???... Ờ!"
Chụt
"Đi đường bình an nhé. Nhớ em nữa đó.". Em ấy hôn nhẹ lên môi của tôi một cái, mỉm cười ngọt tới nỗi suýt nữa tôi đã lôi em ấy vào phòng.
Nhưng mà vuột mất rồi. Em ấy đã đi ra khỏi nhà, vẫy tay bye bye rồi lên xe đi với Tonnam bằng tốc độ ánh sáng.
Whatttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt?
Cái gì vậy? Rồi cái đó của tôi biết phải làm sao? Mẹ dữ gì mà tới mức đó chứ? Cho xin cỡ nửa tiếng đồng hồ cũng không được hả?
Rồi kêu tôi nhớ đó, là thế nào? Không cần nói thì chắc tôi cũng không còn thần trí gì trong đầu ngoại trừ hình ảnh em ấy nằm rên phía dưới thân mình hồi nãy đâu.
Mẹ nó! Tôi không đi công tác được không vậy? tuần làm ơn qua nhanh nhanh đi. Để tôi còn nhanh chóng về với em Karnnnnn!
{ = Tonnam = }
"Kịp không vậy?". Tôi quay về phía thằng bạn nghiệp chướng, tự nhiên nhắn LINE qua hối tôi tới đón ở đây một cách khẩn cấp. Hên là hôm nay hủy lớp và quãng đường cũng không xa.
"Suýt nữa không kịp, mày chậm.". Thằng sloth nói, mặt mũi nó đúng bực bội.
"Làm vẻ mặt như vậy, bị tuột hứng hả? Đáng đời, muốn khêu gợi người ta cho lắm."
Cái mặt giống như người muốn chết của bác sĩ Fire đúng mắc cười, nhưng mặt tuột hứng của đứa bạn thân của tôi cũng mắc cười không kém.
Khêu gợi người ta thì mày lại tự mình "lên", hahahaha!
"Anh ấy sắp đi với bác sĩ Jane cả tuần, đâu còn cách nào khác đâu."
"Rồi có dám chắc là hiệu quả không?"
"Không biết, cũng phải thử xem. Chán chết! Hôm nay nhà thằng Jins có rượu không?"
"Không giới hạn. Mày đi phải không?"
"Đi............... Không thì hơn. Tao đã hứa rồi. Chở tao về nhà đi vậy. Cảm ơn vì đã tới đón."
Tôi không nói gì tiếp ngoài việc lái xe trong im lặng và lén nhìn vết đỏ đỏ ở cổ đứa bạn thân của mình một cách buồn cười. Kế hoạch đột xuất tới nỗi suýt nữa nó không thoát thân được luôn. Không ngờ rằng thằng cha bác sĩ Fire đó sẽ phát cuồng tới như vậy.
Nhìn từ sắc mặt thì chắc không còn hứng tán tỉnh bác sĩ Jane đâu. Chắc chỉ có hình ảnh đứa bạn thân của tôi ám ảnh cả tuần thôi.
Rồi như vậy nếu anh ấy trở về thì sẽ không lôi nó đi xử nặng luôn sao? Tôi định quay qua hỏi thằng sloth gian manh một chút, nhưng sắc mặt bực bội của nó làm cho tôi phải ngậm miệng lại rồi lái xe tiếp.
---------- End Chap ----------