{ = Krist = }
"Anh Krist ơi!". Tôi ngẩng mặt lên từ tài liệu bài chép nhìn theo hướng tiếng gọi dịu ngọt của người nào đó.
Người gọi tôi là cô gái có khuôn mặt dịu dàng, mặc bộ đồ sinh viên chỉnh tề tới từng đốt ngón tay, áo rộng vừa đủ người, không ôm sát, váy dài qua đầu gối. Không quê mùa nhưng lại ưa nhìn hơn cái tụi mặc đồ sinh viên kiểu ôm sát hết mọi chỗ.
Cô ấy nhỏ con, mỏng manh. Chiều cao có lẽ là cỡ cm thôi. Cánh tay thon, chân nhỏ, da trắng mịn. Khuôn mặt hình trái xoan được bao quanh bởi mái tóc thẳng, dài, đen tuyền, không qua việc nhuộm bằng thuốc hóa học gì cả. Trang điểm khuôn mặt một chút với bộ trang điểm nhàn nhạt, nhưng gò má lại đỏ ửng bởi sự mắc cỡ.
Phía sau có , người bạn giống như đang trông chờ và cổ vũ.
"Sao?". Tôi đáp lời và mỉm cười lại, đặt xuống tài liệu đang đọc để gϊếŧ thời gian trong khi đợi những đứa bạn khác vào lớp học.
"Ơ... Em tên Lookpare ạ, học Nghệ thuật truyền thông, năm nhất."
"Ừ, em Lookpare.". Tôi đáp lời lần nữa, không có tự giới thiệu mình bởi vì em ấy gọi đúng tên tôi rồi. Chỉ đợi xem em ấy sẽ nói gì tiếp mặc dù tôi cũng đoán được từ sắc mặt và điệu bộ.
Nhưng vẫn phòng trước, không thể hiện quá mức, mắc công một hồi bẽ mặt.
"Chuyện là Lookpare nghe tin rằng anh Krist có người đem bó hoa hồng lớn tới tặng... và... ơ..."
Thằng Abo! Hứ, cái tin điên khùng này mọi người vẫn chưa quên nữa hả? Qua lâu rồi mà.
"Cái đó là anh bị bạn chơi khăm. Em Lookpare không biết hả?". Khi tôi trả lời theo sự thật, Lookpare liền mỉm cười tươi long lanh đầy hy vọng, nhưng tôi vẫn bình tĩnh.
"Vậy anh Krist không phải là gay, phải không ạ? Vẫn còn thích con gái phải không?"
"Ừ, bao lâu nay anh chỉ quen con gái và vẫn sẽ tiếp tục quen con gái."
Dù cho hôm đó Abo chăm sóc cho tôi tới khi hết bệnh và chúng tôi nói chuyện với nhau thân thiết hơn nhưng chắc cũng không tới mức phải trả ơn bằng cách kết hôn đâu. Bản thân anh ấy cũng không muốn nữa.
Bây giờ chúng tôi nói chuyện với nhau tốt hơn nhiều, ăn cơm với nhau thường xuyên hơn. Hơn nữa còn có kế hoạch Honeymoon (bị ép buộc) nữa. Nhưng không yêu chính là không yêu. Giữa tôi và Abo, tôi nghĩ giống như là anh em hơn.
Chắc sẽ tốt nếu như chúng tôi thật sự thân nhau như anh em. Tôi thích suy nghĩ có lý lẽ mà anh ấy dùng để nhắc nhở tôi trong nhiều việc. Bản thân tôi là người dễ nổi giận và hơi nóng tính một chút. Muốn có anh trai lâu rồi. Cỡ như anh Beem thì không nổi, nóng tính y chang nhau. Lúc ở trường đại học, nhìn lạnh lạnh vậy chứ thật ra chỉ là giữ hình tượng mà thôi.
"Ơ... Nếu vậy... nếu vậy...". Lookpare mặt đỏ gắt, nói cà lăm, có vẻ không dũng cảm cho lắm, làm như muốn chạy trốn lắm rồi.
"Sao nào?". Tôi giả vờ nghiêng đầu không hiểu. Thật ra cũng biết là đối phương muốn gì.
"Để tui nói cho bà.". Người bạn phía sau chịu hết nổi, tiến lên đứng bên cạnh, ôm lấy vai người bạn rồi quay qua nói với tôi. "Lookpare nó thích anh đó. Anh thử quen với nó đi, được không ạ?"
"Bà cứ...". Lookpare cản đứa bạn lại với giọng điệu xấu hổ, mặt đỏ hơn trước nữa.
Nên nói thế nào nhỉ? Em ấy cũng khá là dễ thương, đúng mẫu người tôi mọi chỗ. Tôi thích con gái có dáng vẻ ngoan hiền như vậy nữa. Nhưng mà...
"Thật sự xin lỗi nhé, em Lookpare. Dạo này anh học nặng, việc cũng nhiều, rồi còn phải bắt đầu thực tập ở công ty nữa. Sợ là sẽ không có thời gian cho em hết mình. Hơn nữa bây giờ anh muốn tập trung vào việc học nữa."
Chắc chết! Tôi chưa từng từ chối cô gái nào hết. Lần này bị điên cái gì vậy!
"Anh Krist có đang quen với ai không mà lại nhanh chóng từ chối Lookpare ạ?". Bạn của em ấy hỏi bởi vì Lookpare bắt đầu tái mặt rồi.
"Không có. Bây giờ anh không có quen ai hết. Bồ bịch gì cũng không có. Anh thật sự muốn tập trung học. Một năm nữa là sẽ tốt nghiệp rồi. Không phải anh từ chối Lookpare vì anh không thích nhé. Lookpare dễ thương lắm, nhưng anh thật sự không sẵn sàng. Anh phải xin lỗi nhé!"
Cả nhóm im lặng rồi nhìn mặt nhau một lúc lâu, trước khi Lookpare là người tự mình mở lời.
"Nếu vậy quen với nhau kiểu như anh em thôi được không ạ, anh Krist? Lookpare đợi được. Nếu anh Krist không có ai và nếu anh thật sự vẫn không thích Lookpare nữa thì Lookpare sẽ không đeo bám nữa.". Em ấy làm vẻ mặt như sắp khóc rồi.
".........Cũng được. Chỉ là anh em nhé, đồng ý không?". Tôi tốn thời gian quyết định một lúc lâu rồi mới đồng ý.
Rồi người nghe mỉm cười vui mừng, quay qua rít lên với bạn bè trước khi xin trao đổi ID LINE rồi ra về bởi vì cũng có giờ học tiếp.
Tiếc nhỉ, nếu em ấy tới sớm hơn vậy một chút nữa thì chắc được làm bồ nhí rồi...
...Nếu tôi không đi nghe lời nói của Abo chuyện không nên có bồ, lời nói dạy dỗ bằng sắc mặt nghiêm túc và có ý tốt... rằng đừng đùa giỡn với tình cảm của ai.
Và tôi lại đi đồng ý với suy nghĩ của anh ta nữa chứ.
"Anh Krist ơi!"
"Sao, Lookpare?". Tôi nở nụ cười nhạt nhẽo dần dần theo thời gian. Một tuần rồi, Lookpare tới tìm tôi ở khoa suốt. Không biết là làm sao biết được rằng tôi đi học ngày nào, thời gian nào, nhưng lần nào cũng gặp phải người nói rằng muốn quen với tư cách anh em tới chờ sẵn.
"Có thấy phiền Lookpare không ạ? Anh Krist không hay cười gì hết.". Em gái bắt đầu tái mặt. Giọng điệu có vẻ e ngại làm cho tôi từ chối không nên lời.
Lôi chiêu thức lươn lẹo ra dùng cũng không được. Em ấy không phải là bồ và cũng không có tới ép buộc hay lộn xộn gì với cuộc sống của tôi hơn việc đứng đợi tặng bánh, tặng đồ cho tôi không tới phút rồi xin phép đi.
"Không có. Tại hôm nay anh có thi vấn đáp, tối qua anh học bài khuya nữa, nên hơi mệt một chút.". Tôi trả lời chỉ một nửa sự thật. Đúng là có thi vấn đáp và học bài khuya thiệt, nhưng không có mệt chút nào. Đang đi ra tung tăng với Tonnam và Lann bởi vì định đi đón thằng sloth rồi đi chơi với nhau tiếp.
Lann và Tonnam thấy Lookpare thì lui lại, đứng nói chuyện với nhau đợi ở xa xa bên kia luôn. Bình thường tụi nó không hay xen vào hay liên quan gì với đứa bồ nào của đâu, trừ khi tôi lôi vào dính theo. Nhưng mà Lookpare đâu phải bồ đâu.
"Hôm nay anh Krist đi ăn cơm với Lookpare được không ạ? Lookpare đặt bàn ở quán ăn rồi, muốn ăn mừng vì có anh trai.". Hả? Ăn mừng gì vậy? Có phải anh ruột bị chia cắt nhau năm trời đâu!
"Ơ... anh hẹn bạn..."
"Nhé, anh Krist! Chỉ một lần thôi, rồi Lookpare sẽ không đụng vào anh Krist nữa. Lookpare tự biết là Lookpare không có xinh, không có gợi cảm, không phải mẫu người của anh Krist. Anh thấy Lookpare phiền, Lookpare cũng biết. Chỉ đi lần này thôi, rồi Lookpare sẽ không tới làm phiền anh Krist nữa."
"Nhưng mà..."
"Chỉ xin anh cho Lookpare có kỷ niệm tốt đẹp với anh một chút."
"C... Cũng được, cũng được.". Cuối cùng tôi cũng phải nhận lời. Em nó chơi khóc lóc nhìn mặt tôi như vậy, tôi mà hất tay ra rồi bỏ đi liệu có nhẫn tâm quá không ta?
"Thật nhé! Vui quá! Đi luôn đi ạ.". Lookpare mỉm cười tươi, ngưng khóc giống như có thể ra lệnh cho nước mắt rồi nắm lấy cánh tay tôi.
"Đợi chút nhé, Lookpare, anh đi nói với bạn trước."
"Vâng"
Tôi quay lại với đứa bạn thân đang đứng nói chuyện với nhau. Khi tôi tới gần thì tụi nó ra vẻ định đi tiếp về phía bãi đậu xe, bởi vì nghĩ rằng tôi nói chuyện xong rồi.
"Lann, Ton! Tụi mày đi với nhau đi. Khuya khuya rồi tao theo sau. Đi ăn với em nó một chút."
"Ơ, sao mày nói là quen nhau như anh em mà? Tại sao có vụ đi ăn? Đổi ý rồi hả? Một hồi tao mách chồng tương lai giờ.". Tonnam chọc.
"Chồng cha già mày! Thì anh em đó, em ấy khóc lóc nói rằng chỉ xin đi ăn một lần thôi rồi sẽ từ bỏ. Tao tội nghiệp."
"Ờ, nếu theo sau thì gọi điện báo đi vậy. Nhưng nếu định đi ăn gì với nhau tiếp sau đó thì không cần tới. Hụ hụ!"
Tôi lắc đầu lười cãi lại lời chọc ghẹo của Tonnam. Còn Lann thì chỉ nhìn trông im lặng. Dạo này nó không hay nói chuyện, không hay cười cho lắm. Càng vào khoa nó càng im lặng. Rồi cái tên nghiệp chướng đó vẫn ra vẻ muốn tiếp cận Lann suốt. Chúng tôi phải luôn chặn lại, luôn nhìn trái nhìn phải khi định đi đường nào. Những ngày này trường đại học không khác gì chiến trường, lúc nào phạm sai lầm thì thằng Tinn đó nhất định sẽ xông tới chỗ thằng Lann chắc luôn.
Bây giờ chỉ vẫn còn học hè thì không bao nhiêu, chỉ học ngày. Duy nhất thứ Hai là học nặng một chút, còn lại là tiếng đồng hồ thư thả và có thể chuồn được. Nhưng chừng nào bắt đầu học kỳ chính, phải thường trú ở trong trường suốt, tôi vẫn nghĩ không ra rằng Lann sẽ bị bệnh thần kinh vào ngày nào luôn.
Dè chừng muốn chết thì chừng nào mới tốt nghiệp đây?
Thấy nó căng thẳng quá nên hôm nay mới rủ nó đi thư thả một chút. Phòng khi có rượu giải sầu thì sẽ chịu mở miệng nói. Tôi vỗ vai Lann thật nhẹ một cái, nó ngẩng khuôn mặt mơ màng của nó lên nhìn.
"Đừng nghĩ nhiều, lát tao theo sau uống chung nhé."
Lann gật đầu rồi đi tách ra cùng với Tonnam. Tôi quay lại dẫn Lookpare đi ăn cơm ở quán mà em ấy đặt sẵn.
Quán ăn mà Lookpare dẫn tới là loại nửa quán ăn nửa quán rượu. Bầu không khí tối mờ có vẻ ngột ngạt. Khách hàng cũng có vẻ không đáng tin. Vẻ ngoài tổng quát nếu nói thẳng ra thì giống như mở quán ăn che mắt để làm kinh doanh "đen" lén lút một cách thấy rõ, không hợp với đặc điểm ngoan hiền của em ấy cho lắm. Lúc đầu tưởng rằng sẽ ngồi ở quán ăn bình thường, không thì nhà hàng sang trọng nữa chứ.
"Lookapare thường hay tới đây hả? Nhìn có vẻ không an toàn đối với phụ nữ cho lắm.". Tôi nhìn khắp quán rồi thấy lo cho em ấy.
"Ơ... không ạ, Lookpare chưa từng tới. Bạn giới thiệu cho. Không ngờ là quán như vậy.". Em ấy cười e ngại, nhanh chóng huơ tay huơ chân biện minh.
"Lần sau đừng tới quán như vậy nữa nhé. Anh nghĩ nó sẽ làm cho Lookpare có vẻ xấu đi. Xem như anh nhắc nhở với tư cách anh trai."
"Vâng, anh Krist là người tốt ghê.". Lookpare nhận lời rồi mỉm cười ngưỡng mộ quá trời.
"Hahaha! Anh không phải người tốt như Lookpare nghĩ đâu. Không thì sẽ có bồ đầy nhóc ra đó sao?". Thừa nhận rằng tôi xấu xa, tôi khốn nạn vì đi lừa con gái khắp nơi. Nhưng người xấu cũng có giới hạn nhé. Quán như vậy có vẻ nguy hiểm cực kỳ.
"Rồi như vậy không định nhận thêm Lookpare làm bồ ạ?". Sinh viên năm nhất ngay thơ tiến tới ngồi chen chúc trong cùng một ghế salon, trao nụ cười ngọt ngào khêu gợi, có mùi nước hoa nhạt cám dỗ nữa.
Hôm nay Lookpare có vẻ khác biệt so với ngày đầu tiên tôi gặp nhỉ? Lúc đó nhìn có vẻ dịu dàng, ngoan hiền đúng mẫu người tôi luôn, nhưng lần này áo sinh viên ôm sát tới nỗi phần cổ áo tách nhau ra, váy thì ngắn tới bắp đùi. Lúc ngồi càng bị kéo lên cao tới nỗi che chắn những cái quan trọng suýt nữa không được.
Cái thằng con trai lăng nhăng như tôi lại vô tình nuốt một ngụm lớn nước bọt nữa chứ. Cô gái thân người thơm tho tới chen chúc như vậy, có kiềm chế nỗi không đây, thằng Krist?
"Anh nghĩ mình gọi thức ăn đi thì hơn. Lát anh phải đi gặp tụi thằng Lann tiếp.". Tôi né tránh bằng cách cầm menu trên bàn lên và mở ra.
Không phải sinh ra làm người tốt gì, nhưng tôi cũng kén chọn cái "ăn". Kiểu này không phải kiểu của mình cho lắm và có vẻ nếu có gì đó quá mức thì sẽ khó mà nói chuyện chắc luôn. Nếu mà sinh ra vấn đề rồi mẫu hậu ở nhà biết được thì người nhất định sẽ nổi trận lôi đình, số lượng thẻ tín dụng trong bóp tiền sẽ phải bay ra thêm một thẻ nữa chắc luôn.
Chỉ bởi vì chuyện Abo lúc trước mà gần như không còn nữa rồi đây.
Ngoài việc bầu không khí không làm cho muốn ngồi rồi, thức ăn ở đây cũng không ngon nữa. Mùi vị lạ lùng và tệ hại còn hơn quán cơm bình dân bên đường. Có chắc là dùng tay nấu không vậy? Tôi gần như không đụng vào thức ăn trên bàn luôn ngoại trừ thức uống là ly bia mát lạnh duy nhất. Cười gượng nói lời tránh né với Lookpare đang cố gắng đeo bám tôi cho bằng được, tới mức tôi bắt đầu nhìn thấy nguyên nhân thật sự rồi, rằng em sinh viên khoa Nghệ thuật truyền thông học năm nhất chắc chắn đã giả vờ ngây thơ với tôi. Học ngành diễn xuất phải không, trả lời!
Ai ai cũng biết rõ kiểu người của tôi. Lookpare không phải người con gái đầu tiên giả vờ ra vẻ ngoan hiền để lừa tôi đâu.
Nhưng mà người này dữ dội hơn tất cả những người tôi đã từng gặp luôn.
"Anh đi vệ sinh một chút nhé, Lookpare.". Tôi chịu đựng cho em ấy ngồi cọ xát không nổi. Dù cho không phải kiểu mình thích, nhưng cũng là con gái mà. Chà chà cho lắm, có mà cái ý định không quen chơi chơi với ai sẽ nát bét.
Khi quay lại, một ly bia nữa đã được đặt ở trước mặt tôi rồi. Tôi nhướng mày ngạc nhiên bởi vì tưởng đâu chúng tôi sắp về rồi chứ. Chắc Lookpare biết rằng tôi định hỏi gì nên giành nói trước.
"Uống với Lookpare một ly nhé, anh Krist! Rồi Lookpare cũng về luôn. Đã biết rằng cố gắng thế nào cũng không có kết quả. Nào, hết ly.". Em ấy nói với giọng chán nản, không có ngọt dịu lấy lòng nữa, nâng ly bia của mình lên cụng rồi uống hết một hơi.
"Hừ hừ, em cũng táo bạo ghê nhỉ.". Tôi buồn cười một chút với dáng vẻ đó nhưng cũng không nói gì nhiều, chịu đưa lên uống cho xong chuyện bởi vì chỉ mới ly bia thứ thôi.
Nhưng nó không phải như vậy.
"Thêm ly nữa nhé, anh Krist!"
"Không uống nữa, Lookpare. Sao lúc nãy nói rằng sẽ về mà? Về được rồi, anh tiễn.". Tôi không chịu uống ly thứ hay là mất thời gian với Lookpare nữa, móc bóp ra, đặt lên bàn một khoản tiền mà mình nghĩ rằng đủ tiền thức ăn hoặc có khi hơn luôn.
Đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi kéo Lookpare ra khỏi quán.
"Khoan đã, anh Krist. Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.". Em ấy cố gắng níu kéo lại để cho tôi quay lại vào trong quán, dù cho bây giờ chúng tôi đã ở phía trước xe rồi.
"Đừng quay lại vào trong, có vẻ không đáng tin cho lắm. Về nhà cẩn thận nhé, Lookpare, mong rằng sẽ làm theo như đã nói nhé."
Nhanh chóng tới mức Lookpare không kịp phản đối gì bởi vì tôi hết sức chịu đựng rồi. Giật lấy túi xách của Lookpare để tìm kiếm chìa khóa xe của em ấy, nhấn nút mở khóa, mở cửa ra đẩy em ấy vào trong xe, đặt tất cả đồ đạc của em ấy lên trên đùi giùm rồi đóng cửa, nhanh chóng quay lại lên xe của mình.
May là lúc tới tôi nhất quyết rằng mạnh ai nấy lái xe bởi vì tôi có việc đi tiếp. Lookpare có vẻ không hài lòng cho lắm. Tại lúc đó vẫn còn giả vờ nên phải chấp nhận. Nếu phải chở về tới phòng thì tiêu chắc.
Tôi không có đi thẳng tới quán mà tụi thằng Lann ngồi uống với nhau mà lái về penthouse của mình trước. Bởi vì nhiều lý do lắm. Một là tôi vẫn còn mặc đồ sinh viên, hai là tới quán thì cũng đi ngang qua penthouse của tôi sẵn rồi. Và cuối cùng...
Bây giờ cảm thấy cơ thể tôi nóng lắm, tới nổi muốn tắm rửa cho sảng khoái một chút.
Điều khiển xe cho tới khi đậu lại được, cơ thể tôi lại càng tệ hơn dần dần. Nó nóng hơn trước và cảm thấy nhột nhột. Chắc là hôm nay thời tiết nóng hơn mọi ngày, không thì do say bia.
Nhưng chỉ ly bia thôi mà. Bình thường tôi uống nhiều hơn vậy nữa.
Tôi đưa cơ thể lạ lùng của mình vào thang máy, chạm keycard, thang máy liền đưa tôi lên tới penthouse tầng cao nhất mà không hề ghé qua tầng nào hết.
Ting
"Chết tiệt! Bị cái gì vậy trời?". Tôi chửi đổng một cách không hài lòng. Cơ thể nóng rực. Hơi thở bắt đầu bị ngắt quãng. Tôi thở gấp hơn trước nhiều, tới nỗi nghĩ rằng sẽ không tắm mà vào ngủ luôn.
"Nóng chết mẹ!". Vừa càm ràm, tay vừa cởϊ áσ ra, ném xuống sàn, đi thẳng tới đích đến là phòng ngủ.
"Ơ? Hôm nay về sớm vậy.". Abo ở trong phòng, đang đi ra khỏi phòng tắm. Bộ đồ làm việc được cởi hờ ra. Áo ở ngoài quần, cánh tay áo sơ mi được gấp lên tới cùi chỏ, nút áo được cởi ra cái thấy được xương quai xanh. Có vẻ sεメy...
Chết tiệt!
Sεメy cái gì của mày vậy Krist! Nói mớ gì vậy!
"Ừ". Tôi đáp lại nhỏ tiếng, xông thẳng tới chỗ ngủ, kéo dây nịt ra ném bừa đi.
Tại sao lại nóng tới vậy chứ?
"Có bị gì không? Dáng vẻ cậu là lạ đó. Hay là bệnh nữa?". Abo đi tới dừng lại phía bên giường mà tôi đang nằm. Bàn tay lạnh ngắt chạm lên trán.
"Ư~". Chỉ chạm thôi mà tôi cũng thấy là lạ ta.
"Người cậu nóng lắm luôn. Đi làm cái gì về vậy? Dạo này trời đâu có mưa đâu."
"Nóng". Tôi gắng gượng mở mắt ra nhìn. Giọng nói qua cổ họng nó khàn đặc.
"Cậu...? Cho tôi xem chút.". Sắc mặt bác sĩ bắt đầu thay đổi, nhìn tôi kiểu kinh ngạc một chút trước khi chạm vào trán lần nữa, dùng ngón cái và ngón trỏ mở rộng mí mắt sắp nhắm lại của tôi.
"Aaa, nóng. Tôi nóng.". Tôi hất tay ra, đưa tay xuống cởi dây kéo quần, cởi ra cho tới khi chỉ còn lại cái boxer, lăn lộn qua lại và thở gấp nặng hơn trước để giải tỏa cơn nóng và cảm giác lạ lùng trong cơ thể.
"Tiêu rồi, cậu bị bỏ thuốc hả?"
"Thuốc? Cái gì...". Giọng của tôi khàn lắm, cố gắng gượng ép nhìn người nói có sắc mặt nhọc lòng cực kỳ.
"Thuốc kíƈɦ ɖụƈ. Cậu bị ai bỏ thuốc vậy? Hay là có uống nhầm thuốc gì không?"
"Mẹ kiếp!!!!". Tôi chửi đổng với sự giận dữ. Không có chửi người nói, tôi chửi cHon nhỏ giả vờ ngây thơ đó. Hèn gì kéo dài thời gian dữ.
"Xin lỗi! Tôi... tôi bị... héc... tôi bị bỏ thuốc.". Tôi nói với anh Singto giọng thều thào để cho anh ấy biết rằng tôi không có quát lời thô lỗ với anh ấy.
"Cậu phải tới bệnh viện. Chịu đựng một chút, tôi đưa đi liền.". Người làm bác sĩ tiến tới đỡ lấy.
Chỉ mới chạm tay vào, cảm giác của tôi nó bùng nổ loạn hết cả lên. Thay phiên nhau vừa nóng rực, vừa lạnh cóng.
"Đừng... Đi... Đi ra!"
"Không được. Nếu càng để yên, cậu sẽ càng khổ sở hơn vậy nữa. Trong túi bác sĩ của tôi không có thuốc ngủ nữa chứ. Chỉ có một cách duy nhất là phải tới bệnh viện. Chịu đựng cỡ phút nhé."
"A... Sing... Anh Sing...to... Đừng đụng... Đi ra!". Tôi đẩy ra bàn tay có ý tốt muốn giúp, buông mình xuống nằm như cũ, di chuyển trốn tránh về hướng ngược lại.
"Krist, cậu chịu không nổi đâu. Lúc còn chịu đựng được, nhanh chóng tới bệnh viện đi.". Người cứng đầu không chịu nghe mặc dù tôi đã cảnh báo rồi.
Tôi không biết rằng thuốc này nó mạnh tới cỡ nào, nhưng nó lại có thể làm cho tôi bùng nổ chỉ bởi vì anh Singto đụng vào người.
"Aaaa... héc... héc... Đừng... gần... Anh... em... ức... em cảnh báo... héc... rồi đó."
Tôi phải kiếm một người nào đó. Gọi điện kiếm một cô gái nào đó có thể tới đây nhanh nhất có thể. Ai cũng được mà không phải Lookpare.
Và nhất định không phải anh Singto!
"Nhanh chóng dậy mặc quần áo đi Krist. Tôi sẽ gọi điện kêu họ chuẩn bị việc chữa trị và thuốc ngủ cho cậu. Có lẽ sẽ đủ giúp cho cậu không phải khổ sở tới cho khi thuốc hết hiệu lực.". Bàn tay lành lạnh chạm lên làn da trần trụi của tôi lại tạo nên cảm giác nóng rực khắp cả người.
Chết tiệt thật! Chịu đựng đi, Krist! Chịu đựng nhiều hơn thế nữa. Đừng mất tỉnh táo!
"Đi... ra! Anh Singto... đi ra!". Giọng tôi vừa khàn đặc, vừa quá nhỏ để mà người đang dùng một tay tiếp xúc với cơ thể tôi, một tay đang gọi điện có thể nghe thấy.
"Alô, tôi là bác sĩ... Hey!"
Tôi không quan tâm cái mẹ gì nữa hết, nắm lấy cổ tay của người đứng bên giường nhưng đang đặt một bên đầu gối trên giường làm cho mất thăng bằng sà xuống. Cơ thể cao lớn của người con trai loạng choạng té xuống cưỡi lên người tôi. Điện thoại cầm tay rơi xuống sàn. Một bên tay chống trên giường để cho không phải té đè lên người tôi, tay còn lại bị tôi nắm thật chặt.
Khuôn mặt của chúng tôi chỉ cách nhau tới chóp mũi.
"Em cảnh báo... rồi đó."
{ = Singto = }
"Ưmm... héc... héc...". Tiếng thở gấp nặng nề cùng tiếng rên trong họng làm cho tôi có được sự tỉnh táo lần nữa.
Tôi đang bị Krist hôn.
Chỉ có ý tốt muốn dẫn đi bệnh viện, quên nghĩ tới rằng tác dụng của thuốc này nó mạnh tới cỡ nào. Chỉ sơ suất một chút, nó đã nắm lấy cổ tay tôi kéo mạnh tới nỗi mất thăng bằng. Sau đó nắm lấy cổ tôi kéo về phía bản thân, đặt môi lên hôn.
Cái môi mềm chèn ép một cách mạnh mẽ bởi tác dụng khá là mạnh của thuốc. Tôi trống rỗng một lúc lâu để cho đối phương hôn cuồng nhiệt một cách ngông cuồng, cho tới khi giật mình tỉnh lại là lúc đầu lưỡi bắt đầu muốn chen vào bên khóe miệng.
"Này... Ụp!". Khi há miệng định chống đối, lại thành ra tạo cơ hội cho người bị bỏ thuốc, đầu lưỡi nóng rực chui vào trong một cách dễ dàng hơn.
Tôi cố gắng vùng vẫy và định đẩy ra, nhưng không biết du͙ƈ vọиɠ của nó nhiều tới mức nào mà lại có thể ôm quanh cổ tôi lại thật chặt tới nỗi không nhúc nhích được, cùng lúc đút cho tôi nụ hôn nóng bỏng liên tục không ngừng.
"Ức... Ưmmmm.". Krist rên với giọng run rẩy trong họng, đẩy vai lật người tôi qua để tôi nằm
ngửa ra. Cái miệng đó không chịu rời ra, hơn nữa còn nhấn nụ hôn xuống dữ dội hơn trước.
Nó vừa nóng, vừa ngang bướng và làm cho tim tôi co giật.
Người hôn, hôn kiểu như một mất một còn. Vừa đè đôi môi xuống thật mạnh, vừa quét lưỡi khắp khoang miệng và càn rỡ từng cái răng một, ngay cả thành miệng bên trong cũng không chừa trước khi ngoạm lấy lưỡi của tôi tới nỗi tôi giật nảy mình.
Tôi cố gắng định thần lại rồi di chuyển đầu lưỡi trốn đi, nhưng dù cho tôi né sang hướng nào, đầu lưỡi nóng rực cũng đều đuổi theo quấn quýt lưỡi của tôi một cách ngông cuồng, rồi cọ xát đầu lưỡi nóng ẩm lên trên lưỡi của tôi một cách mạnh bạo.
Tiếng rên thỏa mãn vang lên từng đợt một thay phiên với việc trao nụ hôn nóng bỏng không ngừng nghỉ. Lúc nhận ra thì tôi đã vô tình hôn đáp lại rồi.
Hơi thở nóng còn hơn lửa, nụ hôn dày dạn, nhịp điệu trơn tru không để cho tôi kịp suy nghĩ gì. Tất cả đang cám dỗ tôi đi sai đường từng chút một, từng chút một.
Bàn tay nóng cứ như nham thạch không khác gì hơi thở bắt đầu nới ra khỏi vai khi thấy rằng tôi ngưng chống cự, di chuyển xuống bên cổ áo rồi bứt ra một cách thô bạo tới nỗi nút áo văng tứ tung.
Krist không quan tâm gì cả, đặt tay lên trên làn da tôi rồi vuốt ve khắp nơi, rời nụ hôn ra rồi lại hôn mạnh mẽ lên vai và tới cổ.
"Này... Dừng lại... được rồi... Cậu có biết... rằng đang làm cái gì không?". Tôi đẩy vai nó ra. Người bị đẩy vùng vẫy một chút bởi du͙ƈ vọиɠ quá mức giới hạn làm cho sức lực có nhiều hơn, chỉ liếc ánh mắt mọng nước nhìn tôi một thoáng rồi lại vùi mặt vào lần nữa.
Lần này nó nóng bỏng, khiêu khích dữ dội hơn trước tới nỗi tôi phải ưng thuận theo. Bàn tay tôi không đẩy vai ra mà lại nắm lấy cái vai trắng trẻo bóp thật chặt. Tôi cũng là con trai, bị thôi thúc dữ dội thì cũng chịu không nổi.
"Ư... ư... Nóng... Giúp... Giúp chút đi... anh Singto.". Âm thanh ngắt quãng vang lên từ đôi môi đang vùi vào cổ. Giọng điệu vừa van xin, vừa nài nỉ.
"Như thế nào?". Tôi hỏi.
"Cho... Cho em... làm.". Âm thanh đáp lại rời rạc làm cho tôi giật mình.
Khỉ thật! Du͙ƈ vọиɠ của tôi tan đi, sự tỉnh táo nhập vào người liền luôn.
"Buông ra, Krist. Cậu điên rồi hay sao? Chịu không nổi thì đi tɦủ ɖâʍ đi."
Tôi nói với giọng gay gắt, nhưng nó không nghe, hôn xuống liên tục thêm nhiều lần nữa tới nỗi tôi bắt đầu không ngăn được bản thân mình đợt nữa. Bàn tay nóng còn hơn lửa vuốt ve khắp nơi. Thần trí của tôi bắt đầu bay mất. Nhưng bản tính con trai nó kêu lên nhắc nhở ở trong đầu.
Tới luôn, kệ mẹ nó.
Bản thân tôi cũng không chịu nổi nữa. Cái thằng nhóc ranh này nó khêu gợi giỏi quá mức rồi.
Khi mà đã làm thì tôi chắc chắn không chịu là người bị làm đâu. Ưu thế là tôi có sự tỉnh táo nhiều hơn.
"Anh Singto...". Người bị đẩy lại xuống phía dưới lim dim mắt nhìn tôi. Tiếng thở gấp nặng nề, hơi thở nóng rực, cơ thể khó chịu bởi tác dụng của thuốc đang vùng vẫy một cách khổ sở phía dưới thân người tôi.
"Tôi nói cho cậu nghe điều này nhé. Mọi việc xảy ra đều là do cậu tự hại chính mình, tự cậu khiêu khích tôi. Chính vì vậy, tôi không cần thiết phải chịu trách nhiệm."
Khi nói xong thì tôi không giải thích gì cho đối phương hiểu nữa, ném cái áo rách của mình đi, cúi mặt xuống hôn đôi môi đỏ lần nữa. Người được nhận nhanh chóng đáp lại một cách mãnh liệt bởi du͙ƈ vọиɠ và ham muốn được giải tỏa mà không quan tâm cái gì nữa hết.
Bày tay trắng trẻo càn quét khắp người tôi. Cơ thể không cưỡng lại được tác dụng của thuốc làm cho Krist chấp nhận tất cả mà không hề trải qua hệ thống suy nghĩ. Sự ham muốn của cơ thể đã hoàn toàn đè bẹp ý thức mất rồi.
"Aaa... Không nổi... héc... héc... Ức... Nhanh... Nhanh lên.". Người nói suýt nữa đã gào rít. Đầu lắc lư qua lại nhưng vẫn kêu rên không ngừng.
Tình trạng phòng bây giờ giống như bị bão quét qua. Quần áo một đàng, gối mền một nẻo. Ngay cả ga trải giường còn bị bung ra theo lực của người đang lắc lư bên dưới thân người tôi.
"Hư..."
"Á... Mạnh nữa... Ức... Mạnh nữa... Chưa đủ... Vẫn chưa đủ... Nữa đi."
Krist phóng ra hết lần này tới lần khác với sự giúp đỡ từ tôi. Tôi phải nghe tiếng kêu rên khổ sở bởi sự ham muốn sinh ra từ tác dụng của thuốc tới nỗi tiếng rên đó khô khốc. Mãi cho tới khi cơn bão này lặng đi thì đã tốn thời gian cả đêm.
Tôi rút hạ bộ mình ra sau khi tiếng van xin từ đối phương lặng đi. Krist ngủ đi bởi vì sự đuối sức và tác dụng của thuốc đã hết. Sau khi đắp mền cho đối phương thì tôi buông người xuống nằm. Biết bao nhiêu cảm giác đấu đá nhau tới nỗi hỗn loạn, nhưng cũng không chống lại được sự mệt lả của cơ thể và ngủ thiếp đi.
...Cuối cùng, dù cho là vì lý do gì thì hai chúng tôi cũng đã ở trong trạng thái quan hệ mà ba mẹ chúng tôi mong muốn...
---------- End Chap ----------