{ = Singto = }
Chiều ngày thứ , tôi đi ra khỏi lớp học cùng với đứa bạn thân. Sinh viên năm thứ nói học nặng thì cũng nặng đó, nhưng nói học không nặng thì nó cũng không nặng. Phần lớn nhấn mạnh ở những bài báo cáo phải nộp. Mặc dù đăng ký không bao nhiêu môn, nhưng mà công việc nhiều muốn chết. Cả bài cá nhân, bài nhóm, nào là kiểm tra vấn đáp nữa và giờ còn sắp thi nữa chứ.
Nhưng cũng không thể nào làm cho tôi bực bội chút nào hết.
"Thằng Karn đi đâu rồi? Tại sao hôm nay nó không vào học? Gọi cũng không bắt máy.". Tôi hỏi Tonnam, thằng trùm tin tức.
"Không biết, chắc là đang đứng mơ màng ở chỗ nào đó rồi quên rằng hôm nay có giờ học quá.". Thằng Tonnam nhún vai trước khi bấm điện thoại gọi thằng sloth không vào học cả ngày.
"Còn mày, bị cái gì? Hôm nay bực bội cả ngày, tối hôm trước còn la lối chuyện có chồng nữa mà.". Tôi nhảy tới bịt miệng Lann suýt nữa không kịp.
"Nếu định nói giữa tòa nhà khoa như vậy, sao không mời tao đi họp báo, lên chương trình chuyện kể chuồng vịt luôn đi! Nhìn trái nhìn phải một chút, mặc dù tiếng của mày không lớn như thằng Ton, nhưng mà có thể có người nghe thấy đó."
(Chuồng vịt = biệt danh của trang thaiboyslove.com , diễn đàn liên quan tới BL nổi tiếng ở Thái, cũng là nơi đăng truyện Moons)
"Nó không bắt máy điện thoại tao.". Ton cất điện thoại vào túi rồi quay về phía chúng tôi. "Rồi tụi bây đi đâu tiếp?"
"Tao định về nhà.". Lann
"Tao hẹn mẹ ở showroom. Hôm nay sẽ đi chọn xe mới, hố hố hố hố.". Tôi giả vờ đưa mu bàn tay lên che miệng cười thích thú. Hôm qua mẹ ra vẻ định quỵt nhưng tôi nhanh chóng chặn đầu trước rằng tôi chịu tới rồi, nhưng thằng nghiệp chướng kia tự nó thất hứa không tới, sao mà trách tôi được. Thỏa mãn mà còn được xe mới nữa, cuộc đời tốt ơi là tốt.
"Thiệt hả? Mày làm thế nào mà được xe mới vậy? Tuần trước còn nói là làm nũng không thành công mà, không phải sao?". Tonnam
"Thì chỉ là đi ăn cơm với gia đình, ló mặt ra cho mẹ thấy. Chỉ vậy thôi rồi tốt bụng mua xe cho luôn.". Tôi nhún vai trả lời, xoay chìa khóa của chiếc xe đang chuẩn bị trở thành xe cũ.
"Chỉ ăn cơm thiệt hả? Chiếc này vừa mới mua không được bao nhiêu tháng hết, tại sao đi ăn cơm với gia đình lại làm cho mẹ mày tốt bụng mua xe cho nữa vậy?". Lann nheo mắt nhìn một cách nghi ngờ.
Thông minh xứng là sinh viên tương lai nhận bằng tốt nghiệp hạng nhất thiệt.
"Th... Thì đi ăn cơm thiệt mà. Mày biết là gia đình tao không có hay gặp nhau đông đủ... Hey! Anh Beem kìa!!". Tôi lười kể chuyện thằng bác sĩ nghiệp chướng đó rồi, ngán nghe tụi nó chọc ghẹo. Cùng lúc đó thấy người nào đó bước xuống cầu thang của tòa nhà đi thẳng tới chỗ tụi tôi, thế là tôi lên tiếng kêu lớn.
Người con trai da trắng, cơ thể cao to, có mặt mũi là cái làm cho sinh viên nữ trong khoa Quản trị kinh doanh và những khoa khác gào thét. Là giảng viên trong khoa của tôi đây. Bởi vì vẻ đẹp trai giống ngôi sao Hàn Quốc, làm cho mỗi khi mở lớp, người ta kéo nhau đăng ký môn của anh ấy cả đống luôn. Là huyền thoại về nhiều mặt. Dù là lớp đầy từ phút đầu tiên mở ra cho sinh viên đăng ký, không thì chưa từng có ai vắng môn của thầy Perapat hay còn gọi là thầy Beem cả.
Và phần lớn sinh viên, .% là gái thật, gái giả (người đồng tính mặc đồ nữ). Trai thẳng như tụi tôi thì xin mời qua lớp khác. Ngay cả sinh viên khoa khác còn tới giành đăng ký làm môn tự chọn, bạn nghĩ xem.
"Khi ở trường, hãy gọi là thầy Perapat, cậu Perawat.". Anh Beam đi tới dừng lại ở nhóm tụi tôi, nhìn mặt tôi rồi lắc đầu một cách nhọc lòng.
"Thiệt là, thôi được rồi, chuyện cỏn con. Tụi em đâu còn học lớp anh nữa đâu mà.". Tôi cười giỡn giỡn với anh ấy. Ngoài việc anh Beam dạy cho lớp năm nhất, bạn thấy tên không? Chỉ tên là đã báo nhãn hiệu rằng chúng tôi là anh em họ với nhau rồi. Mặc dù tuổi cách nhau nhiều, nhưng "tư thế" cũng nhiều. À, nhầm, nhầm, ý tôi là chúng tôi thân thân thiết với nhau bởi vì họ hàng của tôi không có nhiều.
"Mặc dù không còn học, nhưng ở trong trường tôi vẫn là giảng viên. Nếu em không kính trọng, tôi sẽ nhờ giảng viên đang dạy em hạ điểm xuống cỡ % nhé, được không?". Anh họ tôi dùng lời nói lịch sự như giảng viên, nhưng cái bộ dạng ghẹo gan thì lại là của anh Beam đích thực.
"Ôiii, cái này là chơi khăm nhau mà. Mà hết giờ dạy rồi hả? Đi showroom xe hơi với em không? Hôm nay mẹ sẽ mua xe mới cho em đó."
Tôi xoay chìa khóa của chiếc xe đang chuẩn bị trở thành xe cũ một lần nữa. Không có quan tâm chuyện bị hạ điểm đâu, bởi vì biết rằng anh ấy không định làm thật. Chuyện vi phạm quy định như vậy, anh ấy không bao giờ đụng vào. Người tuân theo quy định khắt khe như giảng viên Perapat, ngay cả . điểm để cho sinh viên qua môn cũng nhất định không bỏ qua nữa mà.
Lớp của anh ấy vào dễ nhưng ra khó cực kỳ. Điểm thì cực kỳ, cực kỳ gắt. Các cô gái đăng ký rồi, phải đi học gỡ điểm ở lớp khác cũng nhiều. Nhưng mà vẫn thấy đăng ký đầy mọi học kì, thật không hiểu suy nghĩ của phụ nữ.
"Lại nữa hả? Dì Wan có chiều quá mức không vậy? Cái chiếc đang lái vừa mới mua, hơn nữa còn nâng cấp động cơ lại mới hết cả trăm nghìn không phải sao? Chán rồi hả?". Anh ấy lén nói nhỏ thì thầm, chắc là chán việc căng mặt nghiêm túc rồi.
"Không có chiều đâu. Mãi cho tới khi có được chiếc này, phải đánh đổi nhiều thứ lắm đó. Chiếc mới em cũng định sửa sang lại nữa. Ờ đúng rồi, nếu anh rảnh thì ghé qua trường đua chút đi, anh Saifah than thở là lâu rồi không thấy mặt anh ở trường đua xe."
"Kêu giảng viên trường đại học đi đua xe như hồi trước sao mà được. Năm nay tuổi rồi đó, chuyện bạo gan, điên cuồng không lại tụi trẻ đâu. Gửi lời với nó là để ghé qua trạm bảo dưỡng xe của nó sau vậy."
"Rồi anh có định đi cùng em không? Đi giúp lựa chút đi. Em nhắm chiếc GT, vẫn chưa quyết định được nữa.". Tôi thử nài nỉ anh ấy một chút nữa. Anh họ tôi giỏi cỡ cỡ anh Saifah - chủ nhân trạm bảo dưỡng trang trí xe và trường đua xe mà tôi hay tới.
Mặc dù anh ấy không đua xe nhiều năm rồi bởi vì công danh sự nghiệp. Nhưng sở thích chuyện xe cộ vẫn còn thấp thoáng trong dòng máu. Có thể gọi đây là giảng viên duy nhất lái xe sport đi dạy, tăng thêm độ cuồng cho các sinh viên nữa.
"Không được, không có định về nhà. Nhưng định nói chuyện với Lapat một chút, cậu rảnh không?". Cuối câu anh Beam nói lịch sự trở lại theo phong cách thầy Perapat như cũ, quay mặt sang Lann, người đang đứng nói chuyện với Tonnam. Chủ nhân cái tên liền quay lại.
"Em định về nhà.". Sinh viên hạng nhất tương lai trả lời lại như không để tâm cho lắm.
"Có nghĩa là rảnh nhỉ? Vậy đi nói chuyện với nhau ở phòng nghỉ giảng viên chút đi. Còn nhớ rằng em nói là sẽ giúp tôi chuẩn bị bài giảng hè cho lớp năm nhất hay không? Còn tuần nữa là hết học kì rồi, tôi cần trợ lý ngay sau đó."
"........Cũng được."
"Ờ, thế thì tách ra từ đây đi vậy. Tao sắp đi đón em ở trường nữa.". Tonnam nói, đưa tay lên vái anh Beam rồi vẫy tay chào chúng tôi, rời đi đầu tiên.
"Tao đi nhé, Lann. Nếu mày gặp thằng Karn thì kêu nó gọi cho tao với. Định đem tài liệu và slide mà nó nghỉ học ngày hôm nay, ghé qua đưa cho nó ở căn hộ sau khi đi coi xe với mẹ xong.". Tôi nói xong liền vẫy tay chào đứa bạn và anh Beem, đi ra bãi giữ xe, để lại Lann đi theo thầy giáo anh họ của tôi bước vào tòa nhà học như trước.
Trong khi lái xe ngang qua sân bóng thì tôi thấy cái gì đó quen mắt, giống như thằng sloth mà chúng tôi cố gắng tìm kiếm từ hồi sáng.
Karn đứng mơ màng trên đường vào. Trước mặt là sân bóng, sau lưng là con đường mà tôi sắp lái xe đi ngang qua. Tôi liền giảm tốc độ xuống, định đậu lại gọi nó để đem tài liệu đưa cho. Nhưng mà...
"Hey!!"
Rítttt
Mọi thứ diễn ra rất nhanh. Tôi thắng xe lại lớn tiếng bởi vì tự nhiên có trái bóng bay tới va vào thằng Karn tới nỗi khuôn mặt nó ngã ngửa. Người bị bóng dần vào mặt, loạng choạng lùi ra sau lưng nhiều bước tới nỗi trượt chân khỏi lề đường, té xuống đúng ngay trước mặt xe tôi.
Rầm!!
"Thằng Karn!"
"Ngài Kavin, xin mời đợi bác sĩ ở phòng khám số ạ.". Cô y tá xinh đẹp đi tới dừng lại trước mặt tụi tôi với nụ cười ngọt ngào. Không hổ danh là bệnh viện tư nhân hạng nhất, chào đón còn tốt hơn tiếp tân khách sạn sao.
Thật sự thì không cần bệnh viện tốt nhất đâu, nhưng mà tôi lo lắng đứa bạn lắm thế nên đưa tới chỗ gần trường đại học nhất thì đúng hơn.
"..........". Ngài Kavin của cô y tá hay thằng Karn của tôi ngồi im, nhìn người đi tới gọi chớp chớp mắt tới nỗi người ta nghẹn lời. Còn tôi thì chỉ biết thở dài, lắc đầu rồi ra mặt thay nó.
"Em vào chung được không ạ? Bạn em nó là người ít nói.". Mặc dù đôi khi không nói gì hết cũng có. Thằng này khó mà đoán được cảm xúc của nó.
"Được chứ, xin mời bên này.". Chị y tá trao nụ cười ngọt ngào.
Tôi liền đứng dậy, đẩy xe lăn bệnh nhân đưa thằng sloth khác người tới phòng khám có cái bảng trước phòng là số . Đúng là may mắn vì đúng lúc tôi đã giảm tốc thế nên thắng lại rồi bẻ lái quay qua đâm vào lề đường, không thì chắc là sẽ không kết thúc ở phòng khám mà là kết thúc ở phòng ICU.
(ICU = Intensive Care Unit = phòng điều trị tăng cường, đơn vị hồi sức cấp cứu)
"Đợi bác sĩ trong đây nhé. Một chút nữa bác sĩ sẽ vào.". Chị y tá giúp dìu Karn lên giường, trao nụ cười lần nữa rồi đi ra.
"Tao nghĩ chắc là mày bị bong gân bởi vì té xuống đường. Nhưng mà khám trước cũng tốt, phòng khi xương bị nứt.". Tôi nói với Karn bởi vì nó truyền ánh mắt tới như câu hỏi đưa nó tới đây làm gì.
Tụi tôi là bạn với nhau từ hồi trung học và thần trí của nó như vậy từ thời nào rồi. Thằng khác người này nhìn có vẻ khó hiểu, thế nên không có nhiều bạn bè cho lắm, chỉ có mình tôi chơi với nó. Tôi không còn nhớ là đã thân với nhau như thế nào, tóm lại là chỉ nhìn vào mắt thì tôi đã biết rằng nó nghĩ gì nên mới quen nhau lâu được. Chắc là mình có giác quan đặc biệt quá.
Cửa phòng khám được mở ra lần nữa. Người bước vào làm cho tôi há hốc mồm một chút. Tôi nhìn từ chân lên tới đầu. Giày bata đạp gót, quần lửng thể thao, áo ba lỗ màu trắng, mặt mũi nhạt tự nhiên.
Và tóc màu trắng.
Trời phật! Nếu không có áo blouse khoác lên áo ba lỗ, chắc chắc không thể nào biết được là bác sĩ. Đây còn không muốn tin nữa là. Hay là người điên trộm áo bác sĩ để mặc ta?
Không đúng! Người điên có lẽ không đẹp trai tới như vậy đâu. Hay là người đẹp trai cũng điên được?
"Xin lỗi nhé. Tại vì hết ca trực và đã thay quần áo rồi, nhưng bị gọi tới gấp. Thật ra thì bác sĩ ăn mặc lịch sự đó.". Chắc là anh ấy thấy ánh mắt của tôi thế nên gấp rút biện minh, cài nút áo blouse để nhìn có vẻ đàng hoàng hơn chút.
Tại sao nói chuyện nhã nhặn ngược với khuôn mặt (ghẹo gan) quá vậy? Giọng đúng dịu dàng luôn.
Vị bác sĩ có áo blouse màu trắng, ngực trái là logo bệnh viên, ngực phải thêu tên là BS. Plerngkan Disayanon, bước thẳng tới giường bệnh nhân, trao nụ cười tốt bụng cho Karn.
"Bệnh nhân bị gì nào?"
"..........". Bệnh nhân lại chớp mắt lia lịa, không chịu trả lời gì.
"Em lái xe suýt đụng ạ. Không biết cổ chân ra sao rồi.". Tôi ra mặt thay bởi vì biết rằng có lẽ đứa bạn sẽ không trả lời.
"Em tốt bụng thật đó. Thời nay, khó mà kiếm được người đụng rồi đưa tới bệnh viện. Cảm ơn thay bệnh nhân nhé.". Anh bác sĩ quay qua trao nụ cười, nhìn tôi với ánh mắt tán dương.
"Tình cờ em là bạn thân của nó ạ.". Thật ra nếu không phải bạn thì cũng phải đưa tới đây chứ, đúng không? Ai lại nhẫn tâm đụng rồi bỏ trốn để rồi trở thành vết nhơ suốt cuộc đời. Hơn nữa, giữa đêm chắc chắn sẽ không ngủ được.
"Ơ... Đụng bạn của mình hả?". Anh bác sĩ cười vui vẻ, nhưng mặt tôi thì xuống sắc. Chọc ghẹo nặng quá đó, bác sĩ. Chơi tới nỗi người ta thấy có lỗi liền luôn.
Bác sĩ kỳ lạ quay lại nắm cổ chân người bị thương để kiểm tra bệnh tình, nhấn xuống một chút rồi ngẩng mặt lên nhìn Karn.
"Đau không?"
"..........". Thằng sloth im lặng nhìn.
"Trả lời bác sĩ đi chứ, Karn. Mày im lặng thì làm sao anh ấy biết được.". Người bị thương liền gật đầu với bác sĩ sau khi bị tôi trách.
"Nếu xoay như vậy thì sao? Em Karn có đau không?". Thiệt là, khéo gọi em Karn liền luôn vậy đó, anh bác sĩ. Nhưng mà như đã nói, bạn tôi nó có vẻ giống như đứa trẻ ngơ ngác, ai gặp cũng có cảm giác thấy thương và cư xử như người lớn với nó hết. Hơn nữa, anh ấy là bác sĩ có vẻ rất tốt bụng, lịch sự, dịu dàng (ngược với vẻ ngoài nhiều lắm, kiểu nhiều cực kỳ).
Đứng nhìn như vậy, cứ tưởng là bác sĩ đang chữa trị cho đứa bé tuổi.
Ngoắt Ngoắt
Karn lắc đầu qua lại, làm vẻ mặt ngơ ngác như trước, không đổi sắc mặt.
"Có nghĩa là đau, nhưng lại không đau lúc xoay chân phải không? Chỗ này thì sao? Có đau không?". Bác sĩ Plerngkan vừa khám chỗ này, khám chỗ kia trên cổ chân, vừa ngẩng mặt lên nhìn Karn nữa.
Nó vẫn ngồi yên.
"Trả lời bác sĩ đi nào, em Karn. Bác sĩ Fire tốt bụng đó, không có dữ đâu.". Tưởng bạn tôi tuổi hả, bác sĩ? Nhìn làm cái mặt kìa, ân cần chi dữ vậy?
"Oh ho~, tên bác sĩ đúng ngầu, cả tên thật và tên thường gọi luôn.". Tôi ra mặt thêm một lần nữa. Thích ghê, muốn có tên ngầu ngầu như vậy.
(Cả tên thật và tên thường gọi của Fire đều có nghĩa là ngọn lửa)
"Hahaha, vậy hả? Cảm ơn nhé. Bạn của bác sĩ thích gọi Fire thành Fai suốt.". Bác sĩ bật cười một chút.
(Fai là biến thể teen code từ chữ khwai, có nghĩa là con trâu)
"Bạn của bác sĩ đúng xấu xa, là em chắc em đấm cho.".
"Dữ quá vậy. Bạn của em không có bị gì nhiều đâu. Chỉ bị trật cổ chân mà thôi, nghỉ ngơi một đêm chắc là hết. Rồi cái mặt thì sao? Tại sao lại đỏ đỏ?". Bác sĩ Fire sờ xong cổ chân của Karn thì liền sờ tiếp mặt của nó.
"Cái đó nó đứng mơ màng ở rìa sân bóng, bị người ta đá bóng trúng mặt, thế nên nó mới té xuống đường ngay đúng trước xe của em."
"Oh ho~, xui xẻo quá nhỉ!". Bác sĩ trợn to mắt, vuốt vuốt ve ve gò má của Karn một chút nữa rồi buông ra, cúi mặt xuống ngang với mặt của người bị thương trên giường, trao nụ cười tốt bụng giống như nó là đứa trẻ con rồi nói tiếp.
"Mặt không có bị gì nhiều. Lát bác sĩ kê toa thuốc xoa bóp cổ chân và thuốc chống viêm cho nhé. Uống đầy đủ cho tới khi hết đó, hiểu không nào, em Karn?"
Gật Gật
"Hahaha... Bạn của em không có bị câm, phải không?". Karn nó chỉ gật đầu, thế nên bác sĩ Fire bật cười lần nữa rồi quay qua hỏi tôi.
"Em tên Krist. Thằng Karn nó chỉ thần trí bất thường, không thích nói nhiều. Nhưng mà nó không có kiêu căng đâu đó.". Tôi nhanh chóng trả lời, sợ rằng bác sĩ sẽ thấy ghét nó vì không chịu nói năng gì.
"Ừ, bác sĩ hiểu. Nếu vậy thì em Krist dẫn em Karn đi đợi nhận thuốc bên dưới nhé. Xong rồi."
"Cảm ơn ạ. Karn, cảm ơn bác sĩ đi.". Tôi vỗ đầu người được chuyển qua ngồi xe lăn như cũ một cái. Bác sĩ Fire liền trợn to mắt lần nữa.
"Làm tổn thương bệnh nhân trước mặt bác sĩ luôn hả, Krist!"
"Hehe, quen tay ạ, bác sĩ. Nhưng nó không sao đâu, nó quen với tay em rồi. Ơ, cảm ơn bác sĩ đi Karn."
"Cảm ơn ạ.". Karn trầm tĩnh nói, nhưng nó nhìn chằm chằm mặt bác sĩ suốt.
"Đúng là không có bị câm thiệt. Không sao đâu, em Karn. Về nhà đừng quên xoa bóp thuốc đó, để cho mau hết.".
"Ừ". Karn trả lời lần nữa. Tôi liền đẩy nó ra khỏi phòng, vào thang máy xuống tầng dưới để đợi lấy thuốc ở phòng cấp thuốc.
Trong khi ngồi đợi thì Karn lên tiếng, cúi mặt nhìn đầu gối của mình.
"Krist!"
"Có gì không? Mày đau vết thương hay gì? Có đau chỗ nào, nhức chỗ nào thêm không? Để còn dẫn đi khám lại."
"..........."
"Karn, mày trả lời đau ở đâu đi chứ. Để tao còn biết đường mà nói với bác sĩ."
"Khát nước.". Nó nói ngắn gọn rồi quay qua nhìn chớp mắt lia lịa. Ánh mắt của nó cực kỳ làm nũng. Nhưng nếu không quen biết nhau nhiều năm thì không nhìn ra được là nó đang làm nũng đâu.
"Thằng khỉ, tao tưởng là mày đau cái gì nữa. Đợi ở đây đi vậy. Trước thang máy lúc nãy có máy bán nước tự động, để tao đi mua cho.". Tôi lắc đầu với nó trước khi đứng dậy đi khỏi.
Hành lang từ chỗ ngồi đợi lấy thuốc lúc nãy tới thang máy không có tối tăm gì. Bệnh viên này có hệ thống quản lý rất tốt. Thiết kế kiểu làm cho có vẻ sáng sủa, không giống như bệnh viên thông thường, chỉ nhìn thôi là muốn bệnh rồi. Một số bức tường làm bằng tấm kính lớn cho ánh nắng rọi vào để không cảm thấy ngột ngạt. Bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân thấy như vậy có lẽ sẽ cảm thấy rộng rãi, thoáng đãng, thoải mái và không căng thẳng. Xem như chủ nhân bệnh viện này không quá ích kỷ, không chỉ biết lấy tiền (phí chữa trị ở đây đắt lắm) mà còn nghĩ tới tâm lý bệnh nhân nữa.
Đi vào liên tục thì tôi liền gặp khu vực hình chữ nhật không nhỏ không lớn, khoét sâu vào trong kế bên thang máy, bên trong có máy bán nước và một bộ ghế salon nhỏ được đặt tại đó. Giống như xây để trở thành góc nghỉ ngơi nhỏ. Tôi bước chân tới dừng lại trước máy bán nước.
Cùng với một người nào đó.
"A... Xin mời trước ạ.". Tôi mỉm cười với người bước chân tới trước rồi lùi lại ra sau một chút để đợi cho vị bác sĩ đó bỏ đồng xu của mình vào máy bán nước trước.
Biết là bác sĩ bởi vì cái áo blouse đó. Nhưng bác sĩ này chỉ logo bệnh viên, không có tên được thêu trên áo blouse.
Thân người cao gầy, mặt thon, tóc undercut màu đen huyền làm cho khuôn mặt hơi bad một chút, áo blouse màu trắng sạch sẽ phẳng phiu cài đủ mọi nút áo, quần tay gọn gàng lộ ra khỏi cái áo dài thoòng, giày da màu đen bóng loáng suýt nữa có thể soi mặt của mình thay gương.
Thật quá là khác biệt với bác sĩ Fire hồi nãy mà.
"Em mua trước đi cũng được, tôi không gấp đâu.". Anh bác sĩ này cũng lịch sự, tốt bụng không khác gì. Anh ta mỉm cười rồi lui ra đứng một bên để cho tôi vào trước.
Anh ấy gọi tôi là em, chắc là bởi vì thấy bộ đồ sinh viên mà tôi đang mặc nhỉ?
"Tại vì em phải kiếm đồng xu nữa ạ, không có chuẩn bị trước. Bác sĩ chọn trước đi ạ.". Tôi trả lời lại, cầm ví tiền của mình lên để kiếm đồng xu trong từng ngăn một.
Chỉ toàn tiền giấy và thẻ tín dụng không thôi. Làm sao giờ ta? Đi ngược trở lại đổi tiền xu ở quầy tính tiền thì mất thời gian, đường đi không có gần đâu. Hay là nên để cho Karn nó chịu đựng một chút rồi hẳn đậu xe mua ở Eleven đây?
"Em lấy nước gì?"
"Nước suối ạ.". Tôi trả lời tự động với sự quên mình, bởi vì đang nghĩ tới Eleven và tâm trí đang tập trung vào việc banh ví tiền ra tìm đồng xu.
Chết tiệt! Đó là bác sĩ mà, có phải nhân viên cửa hàng tiện lợi đâu!
Keng! Kưng!
Tiếng kim loại và chai nhựa rơi xuống va vào khoang nhỏ lần liên tiếp. Bác sĩ đó cúi người xuống cầm lon cafe và chai nước suối ra, đưa thứ sau tới trước mặt tôi.
"Đây, nước suối."
"Hey, không cần đâu ạ. Sao bác sĩ lại đưa cho em?". Không có quen biết gì nhau, tự nhiên mua nước cho nhau ngang xương luôn.
"Chỉ chai nước thôi mà, cầm lấy đi.". Bác sĩ tốt bụng cười giống như đây là chuyện hài hước tới nỗi thấy gần hết hàm răng trên. Lông mày sắc cạnh của bác sĩ, làm cho khuôn mặt trầm tĩnh tới mức giống như người dữ dằn, càng hút ánh nhìn. Nếu các cô gái ở khoa tôi thấy, nhất định là sẽ gào thét chia bớt trái tim từ anh Beem mà theo hashtag "Chịu rồi anh yêu dấu, muốn có chồng là bác sĩ" chắc luôn.
"Em trả tiền lại đi thì hơn.". Tôi ngước mặt tới nhìn giá nước suối trên máy bán, cầm tờ baht đưa tới. Mặc dù là hơn giá một chút, nhưng chắc bác sĩ không nói gì đâu bởi vì bác sĩ lời tận baht mà.
"Thưa bác sĩ Prachaya, cuộc họp bắt đầu trong phút nữa ạ.". Chưa kịp trao đổi hàng hóa trong chỗ khuất người... Hey, không phải...
Tôi chưa kịp nhận lấy chai nước và bác sĩ chưa kịp nhận tờ baht, một người phụ nữ trong bộ đồ làm việc giống giống như thư ký ba tôi mặc bước ra khỏi thang máy, ngước mặt về phía chúng tôi.
"Được rồi, tôi sẽ đi liền bây giờ... Nhận lấy đi, tôi cho.". Vị bác sĩ có lẽ tên là Prachaya nhét chai nước lạnh vào chỗ khớp tay của tôi rồi buông tay, thế nên tôi phải nhanh chóng đỡ lấy bởi vì sợ rớt. Sau đó anh ta mỉm cười một chút, đi ngang qua tôi và mất tích vào trong thang máy.
Tôi lắc đầu một chút, không có chạy theo hay cố gắng nhét tiền cho anh ta. Anh ta tự mình nói rằng không sao. Hơn nữa, nó có giá không bao nhiêu tiền, tiền lương bác sĩ nhiều muốn chết. Nhìn từ quần áo, giày dép đang mặc thấy giá cả không ít chút nào. Chai nước chỉ baht chắc không chấn động gì anh ta đâu.
Hai chân bước đi khỏi chỗ đó cùng với suy nghĩ, dù là bác sĩ Prachaya hay bác sĩ Fire, thật sự cũng đều không thể nhìn từ bên ngoài được.
Sau ngày hôm đó thì bước vào mùa thi cuối kì cực kỳ tác ác. Tên và khuôn mặt của người đó không còn ở trong hệ thống não bộ của
tôi nữa.
---------- End Chap ----------