[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

{ = Krist = }

Ôiiiiiii! Bực bội! Bực bội tột cùng! Tại sao cuộc đời tôi phải gặp chuyện như vậy chứ? Ai nói sinh ra trong gia đình giàu có, ba mẹ thương yêu, sống như đứa trẻ có được sự ấm áp từ lúc sinh ra thì lớn lên sẽ không là đứa trẻ có vấn đề? Có một người như tôi đây sẽ cãi lại.

Dù cho ấm áp tới cỡ nào, gặp phải ba mẹ độc tài thì cũng không nổi đâu.

"Làm vẻ mặt cho tốt chút đi Krist. Con và Singto đang chuẩn bị đi honeymoon trên đảo đẹp nhất, riêng tư nhất và lãng mạn nhất luôn đó cưng.". Mẹ quay qua mỉm cười hớn hở thách thức với gió biển và ánh nắng.

Có cần phải nói là chúng tôi đang ở đâu không? Ờ, nói một chút cho nghe cũng được. Bây giờ chúng tôi ở trên ca nô cao tốc, đang thẳng tiến về phía đảo riêng của bạn ba để đi honeymoon với thằng cha Abo đó.

Tại sao phải honeymoon chứ? Đâu có là gì với nhau đâu. Cưới cũng còn chưa cưới, thật sự không thể hiểu được mẹ mà.

"Vângggg!". Tôi chỉ mỉm cười ở miệng, mắt và mặt không hề cười gì hết. Để cho mọi người biết luôn là tôi bị ép buộc tới tột cùng.

"Coi chừng đó, cái thằng nhóc này. Mỉa mai mẹ là sẽ bị đánh đó.". Không sẽ đâu, bàn tay đã "chát" lên trên cánh tay tôi rồi.

"Đau đó mẹ. Sức người hả trời? Hãy thề mình là phụ nữ đi."

"Krist!!!"

"Gì vậy? Chỉ chọc chơi thôi mà mẹ. Đừng dỗi nhé! Nhăn mặt thì vết chân chim sẽ kiếm tìm, mặt xệ trước tuổi, đi dự tiệc người ta không khen là trẻ trung rồi làm ầm với con trai là không được đâu đó.". Tôi nhanh chóng tiến tới ôm eo người mẹ một cách lấy lòng.

"Con đó, lớn tới vậy rồi còn hành xử như con nít nữa. Một hồi anh Singto chán rồi đem trả cho mẹ thì biết làm thế nào?". Mẹ nói trong khi xoa đầu tôi rồi liếc nhìn Abo lúc này đang ngồi bên cạnh.

"Thì ăn bám mẹ chứ sao. Khỏe re muốn chết."

"Này thì!". Mẹ đánh lên cánh tay lần nữa.

"Đủ rồi mẹ. Đánh gì mà đánh hoài. Con còn đang say tàu nữa, một hồi ói lên đùi luôn giờ.". Tôi bắt đầu nằm nhắm mắt im lặng. Bực bội chuyện bị ép buộc đi honeymoon trong khoảng thời gian quan trọng cho việc lên kế hoạch loại bỏ thằng Tinn, giờ còn say tàu nữa.

"Nước không?". Người ngồi bên cạnh đưa một chai nước suối mát lạnh đã mở sẵn nắp, thế nên tôi dậy từ đùi của mẹ lên ngồi đàng hoàng rồi nhận lấy chai nước đó mà uống.

"Cảm ơn. Abo thì sao?". Uống xong rồi đưa cùng một chai nước đó lại, anh ta nhận lấy uống tiếp mà không nói gì.

"Chừng nào mới tới vậy mẹ? Cái đảo tình yêu bãi cát thiên đường gì đó đó. Tiếc quá đi, đáng lẽ nên rủ tụi nó đi theo. Đi chơi người với nhau thì có gì vui đâu. Đi chơi biển thì phải nhiều người chứ."

"Eh, thằng con này! Đi với bạn thì để lần sau hẳn đi. Lần này là honeymoon, sao lại đem người khác theo cản trở chứ?". Mẹ lớn tiếng tới nỗi người lái ca nô quay qua nhìn.

"Nhỏ nhỏ đi mẹ. Xấu hổ với người ta một chút. Không có nhà nào suy nghĩ lạ lùng tới mức đem con trai bỏ lên lư rồi dâng lên cho đứa con trai khác như nhà mình đâu đó. Lớn tiếng làm gì vậy trời!"

"Sao lại xấu hổ? Đâu có làm cho ai gặp rắc rối đâu. Mẹ rặn con ra mẹ còn không thấy gì. Singto cũng không có rắc rồi gì, phải không con?". Người mẹ chuyển qua truyền ánh mắt ép buộc tới chỗ con rể. Và câu trả lời có thể là gì được chứ, ngoại trừ...

"Dạ"

"Thấy chưa? Singto còn không xấu hổ nữa là."

"Mẹ à, có thể anh bác sĩ xấu hổ, không thì không hài lòng, nhưng anh ấy lười cãi mẹ giống như con đó. Đừng đi ép anh ấy trả lời cái gì làm anh ấy khó xử chứ."

"Làm sao con biết được, Krist? Có thể Singto thật sự nghĩ như vậy đó."

"Biết chứ. Anh bác sĩ tốt bụng, không dám làm trái ý mẹ đó. Cái gì cũng ừ ừ, ờ ờ hết, dễ ăn dễ ở. À, và cuồng công việc nữa. Hahahaha!". Chết tiệt! Cười dữ quá làm muốn ói. Quên mất là đang say tàu.

"Bởi vì Singto bận việc, không có thời gian như vậy đó, ba và mẹ mới muốn cho tụi con có thời gian ở riêng người với nhau. Không cần tới mức ngọt ngào gì nhiều, ít ra cũng xem như đi thư giãn với nhau đi mấy đứa.". Ánh mắt của mẹ dịu dàng hơn, nhìn người chúng tôi với ý tốt và thật sự lo lắng. Dù cho hành động nhìn có vẻ ép buộc tâm ý quá mức đi chăng nữa.

"Thì tới rồi đây nè.". Tôi nói rồi cúi mặt xuống nằm lên đùi mẹ tiếp.

Khi tới đảo thì tôi và Abo bị bỏ rơi ngay lập tức. Có người tới đón ở bến thuyền, là người phụ nữ dân dã trung niên, nhìn có vẻ già hơn mẹ một chút. Mẹ nói rằng bác ấy tên là Mali, sẽ chăm sóc cho chúng tôi suốt khoảng thời gian ở đây, chuyện ăn uống và những chuyện khác. Sau đó thì mẹ ngồi ca nô về cùng lúc vẫy tay, lau nước mắt từ biệt chúng tôi mà không hề bước chân lên đảo chút nào.

Đưa tới đúng là đưa tới thiệt luôn. Tưởng đâu sẽ ở lại đêm nữa chứ.

Kế hoạch ngày vào khoảng thời gian nghỉ lúc đầu đã bị phá sản, bởi vì tôi bận việc Open House của trường, còn Abo thì đi họp thay bác Pawee ở Trung quốc, vừa mới về tới nơi sáng nay đây thôi. Khi vừa hạ cánh cái, mẹ liền lôi chúng tôi đi mà không hề hỏi rằng tôi có giờ học hay là Abo có việc gì hay không luôn.

Chuyện học thì tôi không có, chắc chắn mẹ đã có lịch học của tôi. Còn Abo thì tôi không biết, vẫn chưa nói chuyện với nhau nữa.

"Đây là phòng nghỉ ạ. Mời các cậu nghỉ ngơi thoải mái. Có gì thì cứ gọi bác. Lát tới giờ cơm tối thì bác sẽ cho Matoom đi gọi.". Tôi đã gặp Matoom lúc trước khi lên nhà. Là con gái của bác Mali, học lớp , mặt mũi đáng yêu. Tôi nghĩ có lẽ là học trong thành phố, lúc nghỉ hè mới về ở lại đảo.

Ở đây không hẳn là đảo riêng hay đảo hoang gì cả. Có một làng nhỏ của người dân ở đây cách xa nhà nghỉ của chủ nhân đảo một chút. Từ bến thuyền mà chúng tôi lên đảo đi thẳng tới nhà nghỉ không xa gì hết, bởi vì bến thuyền ở trước nhà.

Căn nhà cỡ vừa được xây trên bãi cát. Bầu không khí tốt, có một phòng ngủ duy nhất gần giống bungalow của những khu nghỉ dưỡng sang trọng. Bạn của ba thấy rằng chúng tôi chỉ tới người nên mở cửa nhà này, nhỏ hơn nhà nghỉ lớn mà phải đi vào trong thêm một chút nữa mới tới.

Tôi thích nơi đây nhiều lắm. Mở cửa kính ban công ra là thấy biển xanh dương đậm, khác với bầu trời màu xanh da trời sáng sủa cùng tiếng sóng biển rõ ràng.

Lãng mạn đúng như mẹ đã khoe khoang đó.

Nếu tôi đưa bồ tới thì chắc mẹ sẽ được bế cháu như ý. Hừ hừ!

"Abo ngủ trước đi cũng được. Vừa mới hạ cánh hồi sáng, vẫn chưa được nghỉ ngơi nữa. Tôi đi khảo sát quanh đây một chút.". Tôi quay qua nói với người vừa mới đặt hành lý của mình lên sàn, mặt mũi mệt lả cực kỳ tới mức đáng thương.

"Ừ, cũng định như vậy đó. Tôi không có ngủ đêm rồi.". Abo trả lời rồi buông người nằm lên giường, nhắm mí mắt chưa tới phút thì đã ngủ say hoàn toàn rồi.

Tôi mở ban công nhà để đó cho gió biển thổi vào. Thời tiết lúc này không có quá nóng, chắc không cần mở máy lạnh. Sau đó thì kéo cái mền mỏng lên đắp cho người đã ngủ chỉ tới phần eo rồi mới đi ra khỏi nhà.

Bởi vì biết là đi biển ngay từ đầu rồi, nên tôi chỉ mặc quần thể dục ngắn cùng áo ba lỗ sọc trắng - xanh da trời đơn giản. Không cần thay đồ cũng có thể xuống biển được luôn. Càng được thấy nước biển trong veo như vậy, chắc chắn rằng càng không lưỡng lự để mà lao tới lặn xuống biển.

Nước biển của đảo trong lắm, khác với biển ở đất liền. Sau khi lặn xuống, bơi lội một mình mấy tiếng đồng hồ thì tôi bắt đầu mệt, thế là lết lên buông mình nằm ngửa phía bóng cây dừa quanh biển, nhìn bầu trời hôm nay có màu đẹp, sáng sủa. Gió lành lạnh vẫy qua lại, cuối cùng thì tôi ngủ quên ngay tại chỗ đó.

Lúc dậy lần nữa thì mặt trời có vẻ sắp khuất đi rồi. Ánh sáng màu cam làm cho bầu trời đẹp đẽ theo một kiểu khác. Tôi thức dậy, ngồi co đầu gối, nhìn thẳng về phía trước cho tới khi mặt trời lặn xuống biển, biến đổi sự sáng sủa của ban ngày thành bóng tối mịt mù đáng khám phá vào ban đêm.

Đi về lại nhà nghỉ thì đúng lúc Matoom đang định vào kêu chúng tôi đi ăn bữa tối. Tôi nhận lời nói rằng lát sẽ theo sau. Con bé gật đầu rồi chạy mất tích vào trong bếp. Nhà bếp ở đây xây kiểu tách biệt với nhà, phải đi ra xa một chút.

Tôi vào nhà và cũng chính là phòng ngủ luôn đó. Chỉ có một phòng, không hề có phòng nào khác như phòng khách, nhà bếp hay gì cả. Bên trong bungalow lục giác chỉ có phòng ngủ và phòng tắm, bên phía hướng ra biển chỉ có cửa kính lớn và ban công rộng rãi.

"Thức rồi hả?". Thấy Abo đang đi ra khỏi phòng tắm. Mặt mũi tươi tỉnh hơn hồi chiều nhiều lắm. Có lẽ bởi vì được nghỉ ngơi và vừa mới đi tắm xong. Tôi thì vẫn còn đang ướt.

"Một lúc rồi. Cậu xuống biển hả?". Abo nhìn bộ dạng lúc này của tôi, một phần tay có màu trắng là màu của muối. Thế nên tôi bật cười.

"Đúng rồi. Từ hồi trưa luôn đó. Ngủ quên ở bãi biển."

"Haizzz, cậu đúng thật là.". Abo lắc đầu một cách chán chường, ra vẻ giống như tôi là trẻ con vậy đó. Một năm nữa là người ta tốt nghiệp đại học rồi đó, không phải tốt nghiệp lớp !

"Cái gì? Cái gì? Đừng có mà xem người khác như con nít. Nhìn bản thân mình đi, tóc cũng không lau cho khô.". Tôi đi tới dừng lại trước mặt Abo, đưa tay lên cầm lấy khăn lông trên đầu rồi vò vò giùm cho. Lén trả thù nhưng ra vẻ như lau tóc đó, hihi.

"Thì đang lau chứ đâu. Vừa mới gội đầu xong đây.". Abo cãi lại, đi dẫn trước tôi mà tay tôi vẫn còn ở trên đầu về phía cuối giường. Chiều cao giảm xuống làm cho tôi lau mái tóc ướt đẫm của anh ta dễ dàng hơn.

Sinh ra sự im lặng giữa chúng tôi. Tôi thì vừa di chuyển tay, vừa quan sát vu vơ khắp phòng. Đối phương thì không nói gì ngoài việc ngồi im lặng. Cho tới khi tôi thấy rằng nó bắt đầu khô rồi thì mới rời ra.

"Xong xuôi rồi."

"Cảm ơn nhé!"

"Matoom tới kêu đi ăn cơm tối rồi đó. Tôi định đi tắm. Nếu Abo đói thì cứ đi ăn trước đi."

"Không sao. Tôi ngồi đợi ở ban công bên ngoài đi vậy."

"À, ừ.". Tôi gật đầu rồi cầm khăn lau mình đi vào phòng tắm.

Bữa ăn tối là , món đơn giản. Có hải sản là phần lớn nguyên liệu. Tôi và Abo là tụi dễ ăn, cái gì cũng được sẵn rồi nên không có gọi món thì thêm, bởi vì chúng tôi đều là con trai nên không có lắm chuyện. Và mẹ nói là sẽ lo liệu, nhưng chắc mẹ quên mất rồi.

"Nước đây.". Tôi đưa ly nước mới cho người đang xì miệng, mặt đỏ gắt một cách đáng thương.

Abo không ăn cay được. Và chúng tôi đang ở miền Nam của Thái Lan, vị cay được nhân đôi.

Mẹ ơi là mẹ. Sao nói là thương con rể lắm mà? Ăn cơm với nhau cũng thường, đáng lẽ nên biết rằng Abo không ăn cay chứ.

"Cảm ơn nhé.". Anh ta nhận ly nước rồi uống ừng ực hết ly. Tôi cầm bình nước đi vào trong bếp. Bác Mali và Matoom cũng đang ngồi ăn cơm trong đó.

"Cậu vào đây làm gì vậy ạ? Muốn lấy cái gì thì gọi Matoom lấy cho cũng được.". Bác ấy hết hồn, nhanh chóng đặt đĩa cơm xuống rồi bước nhanh về phía tôi.

"Tới lấy thêm nước ạ. Bác ơi, mượn bếp một chút được không ạ?". Tôi đưa bình nước cho Matoom nhận lấy rót thêm, còn bản thân thì đi thẳng tới trước bếp gas đã có sẵn cái chảo lớn trên đó.

"Thức ăn không vừa miệng hả cậu? Muốn dùng gì để bác làm cho.". Bác ấy tái mặt một chút, thế nên tôi nhanh chóng huơ tay phủ nhận.

"Không phải ạ, ngon lắm. Nhưng tại anh trai con không ăn cay được, thế nên định chiên cỡ trứng cho anh ấy."

"Ơ? Xin lỗi nhé. Bác không biết. Phu nhân không có nói chuyện này. Cậu quay về ngồi cũng được, để bác làm cho."

"Không cần đâu ạ. Bác ngồi ăn cơm đi. Đang ăn ngon mà. Con nấu một chút thôi.". Thấy vậy chứ tôi cũng nấu ăn được đó, chỉ là lười nấu mà thôi.

"Vâng, vâng.". Bác ấy nhìn một cách không dám chắc một lúc, tôi thì gật đầu khẳng định. Nhưng bác ấy cũng không quay lại ăn cơm như tôi đã ra lệnh đâu, tới đứng gần đó xem chừng giống như không chắc rằng tôi có thể chiên trứng được.

Tôi bắc chảo (bác ấy mở gas giùm, bởi vì loại cũ như vậy tôi không biết dùng), đợi dầu nóng thì quay qua đập quả trứng, cho nước mắm vào đánh đánh cho lòng đỏ và lòng trắng hòa vào nhau. Chỉ vậy thôi, dễ muốn chết. Đang chuẩn bị đổ trứng vào chảo thì ánh mắt đã nhìn thấy rau húng quế trước rồi.

"Bác ơi, lặt rau húng quế cho con cỡ nắm tay được không?". Tôi kéo lại cái tô có trứng sống ra khỏi chảo. Bác Mali đáp lời rồi làm giùm với sự tốc hành. Lặt xong liền rửa cho sạch rồi đưa cho tôi. Tôi nhận lấy bỏ vào tô trứng sống, đánh cho đều một chút rồi đổ vào chảo.

"Cậu nhìn có vẻ biết nấu ăn nhỉ!". Bác ấy bắt chuyện trong khi đợi trứng lên màu vàng đẹp.

"Không thường nấu đâu ạ. Không có vào bếp , năm rồi.". Tôi mỉm cười, múc trứng chiên húng quế màu vàng, vừa đủ giòn lên bỏ vào đĩa không mà bác ấy đưa cho, cầm lên đi ra khỏi nhà bếp cùng bình nước mà Matoom đã chuẩn bị sẵn.

"Đi lâu quá.". Khi quay lại bàn ăn cơm thì Abo ngẩng mặt lên nhìn. Mặt vẫn còn đỏ bởi vì cay.

"Đi làm trứng chiên cho Abo đó. Món ăn toàn là món cay không thôi. Anh không ăn được đâu.". Tôi đặt đĩa chứng chiên xuống trước mặt Abo, cơm trong đĩa mới vơi có một chút thôi, sau đó thì rót nước vào ly rỗng cho rồi mới ăn cơm của mình.

"Cậu tự mình làm hả?". Abo vẫn còn ngồi nhìn đĩa trứng chiên với ánh mắt kinh ngạc tới nỗi tôi buồn cười.

"Đúng rồi. Không như vậy thì sao tôi lại mất tích lâu? Đây phải đợi gà nó đẻ trứng luôn đó. Nhanh ăn đi, nếu không nóng, không giòn thì không ngon đó."

"Có rau nữa?". Anh ta múc trứng chiên đã được xắn ra thành miếng rồi nhìn lá màu xanh xen lẫn bên trong trứng.

"Ngon đó, trứng chiên lá quế, anh nếm thử đi. Nếu trứng không thôi thì sợ sẽ ngán."

Abo không nói gì, đưa trứng chiên đã được rải lên cơm bỏ vào miệng một cách đơn giản. Trong khi đó thì cuộc trò chuyện lặng đi, bởi vì bản thân tôi cũng không biết nên nói gì ngoài việc vừa ăn vừa ngắm cảnh biển trước mặt mà không hề để ý rằng ánh mắt của người còn lại đang nhìn.

Bữa tối kết thúc trong sự im lặng. Hai chúng tôi quay lại nhà nghỉ. Không khí đang trong lành, mặc dù gió biển làm cho cảm thấy nhớt thân người một chút đi chăng nữa.

"Krist". Người đi bên cạnh kéo tay lại trước khi tôi bước vào nhà.

"Sao?"

"Cảm ơn nhé."

"Chuyện?"

"Trứng chiên đó. Khá là ngon.". Abo cười nhạt. "Không biết là cậu biết nấu ăn nữa. Ở trong phòng không thấy nấu thì hết.

"Thì lâu rồi không có làm. Lúc trước ở nhà một mình, ba mẹ đi làm, tôi học bài khuya, không muốn phiền người giúp việc trong nhà thế nên xuống tự làm món gì đó đơn giản. Đừng tưởng là tôi giỏi nhé, chỉ biết làm trứng chiên với nấu mì gói mà thôi.". Tôi cười lớn, đi vòng qua cánh cửa về phía ban công nhà.

Khu vực ban công lồi ra hướng thẳng về phía bãi biển. Cửa ban công thì chúng tôi mở sẵn, không có đóng. Bởi vì ở đây là đảo riêng, không cần sợ mất đồ.

Tôi buông người ngồi xuống salon giường kích cỡ cho người được làm từ da màu đen. Ngoài salon giường ra còn có bộ bàn tròn nhỏ cùng cái ghế và dù bãi biển được cắm ở giữa bàn.

Có lãng mạn quá mức đối với đứa con trai không vậy?

Mẹ ơi là mẹ! Haizzz...

Abo đi theo sau, buông người ngồi xuống bên còn lại của salon giường. Tôi không biết anh ấy ngồi để làm gì, nhưng mà cảm thấy đúng ngột ngạt. Chúng tôi không gặp nhau chắc cũng gần tuần rồi, bởi vì người còn lại có cuộc họp ở Trung Quốc và không hề liên lạc hay gọi điện về dù chỉ một lần. Bản thân tôi cũng bận việc, cả chuyện học và chuyện Open House, nào là căng thẳng chuyện lên kế hoạch loại bỏ thằng Tinn cho thằng Lann nữa. Và bây giờ vẫn chưa tới đâu, vẫn chưa tìm được người đủ gan dạ để tin tưởng, cứ phải lo ngăn nó lại. Trường đại học mà chúng tôi từng có thể ở cả ngày giờ lại trở thành nhanh đi nhanh về, không có việc quan trọng thì không ở lại tiếp.

"Tại sao lại thở dai?". Abo mở ra cuộc trò chuyện phá vỡ sự im lặng.

"Suy nghĩ chuyện thằng Lann đó. Không biết nên làm thế nào mới giúp nó được. Mấy ngày nay mỗi lần vào khoa, mặt nó hết tái rồi lại tái, tội nghiệp nó. Thằng nghiệp chướng kia thì cứ cố gắng lao vào nó suốt. Khốn kiếp! Không được thì không thôi chứ gì.". Đáng tức mình ở chỗ tôi không đấm được nó cú nào bởi vì bạn bè ai nấy đều ngăn lại và ở đó cũng là nơi học hành.

"Cũng không ngạc nhiên cho lắm. Bạn cậu mặt mũi xinh tới cỡ đó vậy mà."

"Tiếc chứ gì! Nếu không phải nó yêu anh Beem suốt nhiều năm thì tôi sẽ giúp Abo đeo đuổi nó rồi. Dù sao cũng ủng hộ nó với anh Beem lâu rồi, chắc không giúp Abo được."

"Tôi đâu có ý là thích kiểu đó đâu."

"Hahahaha! Ừ nhỉ, Abo thích con gái mà. Bao lâu nay không có người yêu nào hả?". Tôi hỏi chuyện vu vơ bởi vì vẫn chưa buồn ngủ. Bình thường nếu ở Bangkok thì đọc sách, không thì chơi điện thoại, máy tính hoặc là đi ra ngoài. Giờ này vẫn chưa phải giờ đi ngủ.

Tôi buông người xuống nằm ngửa ngắm sao trên trời ngay tại salon giường bên cạnh Abo mà anh ta đã nằm xuống trước rồi. Sự chật hẹp của salon làm cho vai của chúng tôi chạm vào nhau. Nhưng đối phương cũng không nói gì, thế nên tôi cứ làm như không có gì luôn.

"Hồi đi học cũng có, nhưng học bác sĩ nó nặng. Lúc đó vào ca trực, ward round gần như suốt cả năm. Cuộc sống ăn ở trong bệnh viện, con gái nào mà chịu nổi."

"Tôi cũng thấy vậy đó. Bao lâu nay nhà còn không thấy về nữa là. Làm bác sĩ công việc nặng nhỉ? May là tôi không có ước mơ muốn làm bác sĩ ở trong đầu dù chỉ một chút."

"Vậy cậu muốn trở thành gì? Tại sao lại học quản trị kinh doanh?"

"Chắc là vì việc kinh doanh của gia đình. Ba dẫn vào chơi ở trong công ty hồi nhỏ, thấy hình ảnh ba ngồi bàn làm việc, mặc vest, ra lệnh cho thư ký nhìn khá là ngầu, thế nên muốn trở thành như vậy theo. Hơn nữa, tôi là con một. Nếu không tiếp nhận từ ba thì ai sẽ làm?"

"Bản thân cậu cũng là đứa nhóc có suy nghĩ tốt. Khác với những gì tôi nghĩ cũng nhiều đó.". Abo bật cười một chút, đưa cả tay lên gối đầu. Ánh mắt không có nhìn về phía này mà nhìn về phía ngôi sao trên bầu trời giống như tôi.

Bởi vì không gian mở và là trên đảo nên bầu trời thoáng đãng, không có gì che chắn. Ngôi sao đầy bầu trời giống như dải ngân hà, đẹp lắm luôn.

"Lúc đó chắc tôi quậy lắm nhỉ? Tại tôi không muốn kết hôn mà. Bản thân Abo cũng ác thôi, lúc đó tức mình lắm luôn vì dám bỏ ngay trước mặt cái hộp cơm mà tôi bỏ công lái xe xông pha kẹt xe để đem tới như vậy. Suýt nữa đã phóng tới đấm luôn rồi, nếu không kẹt ở chỗ sẽ bị mẹ mắng và tịch thu thẻ tín dụng."

"Hahahaha, lúc đó tôi chỉ muốn gây áp lực cho cậu đi nói với ba mẹ hủy bỏ thỏa thuận điên khùng này thôi. Nghe ba nói là cậu ngoan hiền, nhẹ dạ, dễ bảo nên muốn dạy dỗ đó mà."

"Oh ho~, gian muốn chết! Lại còn đem đóa hoa hồng tới chơi khăm tôi ở trường nữa. Có biết là tôi bị tụi con gái xếp hàng tát rồi chia tay gần chục người không? Đau lòng không nói, đau mặt cực kỳ.". Tôi nói rồi nghe thấy tiếng cười của Abo lần nữa.

"Lúc đó cậu cũng quậy không phải dạng vừa. Chuyện ở bệnh viện đó, nào là bệnh nhân, nào là y tá, nhìn tôi giống như cái tụi mua con trai bán thân suốt gần cả tháng."

"Hahaha, xin lỗi nhé. Lúc đó tôi hơi giận một chút, để tôi đính chính tin tức lại cho, được không?"

"Kệ đi, người ta chắc quên hết rồi. Thấy cậu ra vào bệnh viện lúc thì tìm tôi, lúc thì tìm ba tôi như vậy, chắc họ đều biết rằng cậu là ai hết cả rồi.". Chắc ý anh ta không phải là cô dâu tương lai gây nổi da gà đó đâu nhỉ?

"Có muốn tôi đặc biệt đi nói với ai không? Tôi đi giải thích cho cũng được đó, rằng chúng ta không có là gì với nhau."

"Không có người như vậy đâu. Chỉ làm việc thôi là tôi hết thời gian rồi. Nào là có thằng nhóc hay bị bệnh ở phòng phải chăm sóc nữa."

"Bớt bớt giùm đi. Tôi khỏe mạnh muốn chết. Chỉ bệnh có lần thôi, bày đặt than vãn."

"Khi bệnh rồi hay làm nũng nữa."

"Đừng chọc chuyện đó chứ.". Tôi nằm nghiêng qua đánh lên trên vai Abo. Chuyện khác thì nói được, nhưng cái chuyện bệnh rồi thích làm nũng thiên hạ này thật sự là sự xấu hổ của tôi.

Abo cười thích thú, quay qua nằm nghiêng hướng về tôi.

Salon giường chật chội tới mức chỉ nằm ngửa thôi là vai đã chạm vào nhau...

Hai chúng tôi nằm nghiêng quay mặt vào nhau một cách không cố ý.

Khuôn mặt... cách nhau không tới gang tay...

Hơi thở nóng hổi được thổi vào bờ môi...

"Xin lỗi nhé, vì đã làm cậu bị tát. Có còn đau không?". Bàn tay lớn đưa lên xoa nhẹ gò má. Ánh mắt sắc cạnh nhìn thẳng vào trong mắt tôi.

"Tận mấy tháng rồi đó. Nếu vẫn còn đau... thì cũng lạ rồi.". Tôi tỏa ra nụ cười nhạt, đưa tay chồng lên bàn tay lớn đang đặt ở trên gò má.

Không có lời nói gì tiếp sau đó...

Chỉ là khuôn mặt của chúng tôi di chuyển tới gần nhau...

Tôi từ từ nhắm mắt lại...

Không thể nào giải thích được...

Rằng tại sao...

Tôi lại hôn anh

Singto.

---------- End Chap ----------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio