{ = Krist = }
"Kristttt! Hôm nay thứ Sáu, đi chơi game ở phòng tao không?". Giọng nói tươi tắn, vui vẻ, hào hứng theo kiểu người thân thiện mở lời rủ sau khi thầy tuyên bố tan tiết.
"Tao không đi được, Ton. Dạo này bị Abo cấm túc.". Tôi đảo mắt trả lời nó một cách chán chường. Hôm nay là ngày đầu tiên nữa. Lỡ mà chống lại lệnh thì bị tịch thu hết thẻ tín dụng chắc luôn.
Hơn nữa, lần nào tôi cũng chịu thua lý do của Abo hết. Người quái gì mà lúc nào cũng có thể dùng lý do để làm cho người ta nuốt nước bọt và không cãi lại được . Dù cho tìm ra cái cớ cho việc muốn đua xe tới cỡ nào, nhưng khi gặp câu ba và mẹ mong tôi kế thừa nghiệp kinh doanh thì mọi lời cãi đều bị nuốt sạch vào trong họng.
Thì đó, tôi là con một, là hy vọng của ba mẹ cùng với ước mơ muốn làm việc ở công ty của ba, đó cũng là điều làm cho tôi kiên trì cố gắng học tốt nhất có thể, để đem kiến thức đi làm cho công ty của ba lớn mạnh hơn.
Đây là lý do thầm kín mà tôi chưa từng nói với ai, rằng tại sao tôi lại chịu cho mẹ dẫn đi dâng cho con trai người khác một cách dễ dàng. Nếu các ông bà loại tôi ra khỏi quyền thừa kế thì cũng đồng nghĩa với việc phá hoại ước mơ của tôi.
Thế nên lúc ở đảo tôi mới hiểu được rằng tại sao Abo lại chọn trả lời rằng sẽ kết hôn với tôi vì bệnh viện, thay vì tình yêu.
Tôi hiểu, bởi vì chúng tôi có cùng một kiểu ước mơ, là việc kế thừa tài sản của dòng họ và làm cho nó tốt hơn so với hiện tại.
"Gì vại? Dạo này có vụ sợ chồng hả? Thằng Krist nam tính của khoa Quản trị kinh doanh, casanova nổi tiếng mà chịu nhường anh bác sĩ Abo hả?". Giọng Tonnam kéo tôi quay về lớp học lần nữa.
Dạo sau này tôi thường hay mơ màng nhiều quá mức rồi.
"Tao không có sợ. Nhưng tao thật sự làm sai mà, biết làm thế nào?"
"Mày đã làm gì?". Lann gõ gõ toàn bộ sách đều nhau, đem nhét vào túi rồi đứng dậy. Miệng thì hỏi, mắt thì nhìn bắt bẻ nữa.
Nó không có khác gì Abo đâu, thích điều hành cuộc sống của tao thiệt mà.
"Nếu nói ra một hồi mày lại mắng thêm.". Tôi nói với giọng yêu ớt. Bây giờ trong lớp chỉ còn lại nhóm tôi là vẫn còn đang tám với nhau. Còn thầy và bạn bè trong lớp đã đi ra hết rồi.
Tôi lén nhìn thấy Jins liếc nhìn Tonnam rồi làm vẻ mặt buồn trước khi đi ra nữa. Còn cái thằng nguyên do vẫn cứ hào hứng không chấn động gì. Tôi và Lann vừa mới biết chuyện sốc thế giới từ Karn vào hôm trước đây thôi, rằng thật ra Jins nó yêu Tonnam. Sốc dữ lắm. Tôi tưởng là tụi nó chỉ thân nhau thôi chứ. Hèn gì, mỗi lần thấy thằng Ton, thằng Jins đều lao tới gần gũi. Mà phải nói là cũng tội nghiệp thằng Jins đó. Để chừng nào có cơ hội, tôi sẽ kiếm cô đẹp đẹp đi an ủi nó vậy.
"Nếu nói đại khái như vậy, chắc là lén trốn đi đua xe rồi anh ấy bắt gặp chứ gì?"
"Thiệt là, mày thông minh hết mọi chuyện luôn vậy đó, Lann. Chuyện anh Beem làm sao cho thông minh cỡ như vậy luôn đi. Hihi!"
"Krist! Mày nói cái gì thì coi chừng cái miệng một chút. Đang trong khoa đó, một hồi có người nghe thấy.". Lann trách bằng giọng gắt gỏng, nhìn trái nhìn phải.
"Nhìn làm cái gì chứ? Ai mà nghe thấy? Mình đi ăn cơm thôi. Ở nhà ăn đi vậy, tao đói rồi.". Hôm nay chỉ có học từ h tới h mà thôi. Học kì hè tôi chỉ đăng ký không bao nhiêu tính chỉ, nên lịch học không có đầy. Nhưng cũng lười đi ra ngoài ăn bởi vì hồi sáng không có ăn gì hết.
"Ừ". Hai đứa bạn nhận lời. Chúng tôi liền dọn hết đồ đạc vào trong túi rồi đi ra ngoài lớp học.
Rrrrrrrrrrrrrr
Tiếng chuông gọi tới của tôi vang lên trên đường chúng tôi đang đi về phía nhà ăn. Thấy tên rồi thì gần như không muốn bắt máy luôn. Không biết định đem chuyện đau đầu gì tới nữa.
"Vânggggggg!". Không muốn bắt cũng phải bắt, bởi vì là một trong những vị có quyền tịch thu thẻ tín dụng của tôi mà.
[Đáp lời sao cho nhanh nhẹn đúng độ tuổi chút đi được không hả? Làm giọng chán chường với mẹ như vậy. Coi chừng đó.]
"Xin chào ạ. Hài nhi Krist nghe máy ạ. Mẫu thân Wan gây sự... ới... có sự gì muốn sai bảo ạ?"
[Nhóc khùng! Đừng có mà chọc điên mẹ đó. Định gọi điện nói rằng chiều nay dẫn Singto về ăn cơm ở nhà một chút. Mẹ hẹn với bác Pawee rồi. Cỡ giờ chiều nhé.]
Lại nữa hả?
"Không đi được không mẹ? Còn phải làm quen gì nữa? Thấy mặt nhau thường xuyên rồi, nhà cũng ở cùng một căn rồi đây nè. Dạo này anh bác sĩ bận việc đó mẹ. Khoan hãy làm phiền anh ấy.". Thấy bộ dạng giống như người sắp chết hồi hôm qua thì thấy đúng tội nghiệp luôn. Nào là kể rằng làm việc tới nỗi không ăn không ngủ nữa.
[Thì định bàn chuyện đó đó. Không biết đâu. Con tan học rồi phải không? Đi đón Singto ở chỗ làm rồi dẫn về ăn cơm ở nhà đi đó. Bác Pawee nói rằng hôm nay Singto hết ca trực lúc giờ.]
"Vâng, vâng! Theo như thánh ý ạ, mẫu thân. Vậy con đi ăn cơm trưa với bạn trước đã nhé. Đói muốn chết luôn."
[Thô lỗ. Muốn đi đâu thì đi đi. Chiều nay gặp lại.]. Và rồi mẫn thân cúp máy trốn đi sau khi có được câu trả lời vừa ý.
Tôi cất điện thoại vào túi rồi đi qua đường theo Tonnam và Lann về phía nhà ăn.
Hôm nay nhà ăn thoáng đãng còn hơn nghĩa địa. Một số quán không có mở. Sinh viên cũng không có bởi vì là thứ Sáu, không có nhiều lớp học cho lắm. Và thời tiết thì nóng tới mức muốn xỉu như vậy, người ta lại càng trốn đi ăn ở quán gắn máy lạnh bên ngoài hết. Tôi, Lann, Tonnam liền bàn với nhau bằng câu kinh điển khi những người bạn tụ thành nhóm đi ăn cơm.
"Nên ăn gì đây?". Tin rằng tất cả mọi người đều đã từng nói câu này.
"Tao định đi mua đồ xào kiểu Hoa. Mày ăn không, Lann?". Tôi hỏi đứa bạn tình nguyện ngồi giữ đồ. Hôm nay nhìn nó có vẻ mệt mỏi, đuối đuối nên không muốn nó đứng dậy đi đâu.
"Ừ, cái gì cũng được. Ăn sớm về sớm. Tao phải về lục lại dự án cho thầy Perapat nữa."
"Thiệt là, thầy Perapat! Hôm trước còn gọi là anh Beem đây.". Cho chọc chút đi. Bình thường Lann và Tonnam thích chọc tôi chuyện Abo suốt.
"Thì đây là chuyện công việc. Tao phân biệt mà.". Hôm nay thằng công tử lạnh lùng nó cãi lại. Chắc tại thấy rằng nhà ăn chỉ có con chó nằm ngủ mỗi con một góc, con người thì chỉ có bác bán đồ ăn theo yêu cầu ở tuốt cuối tầm mắt. Chỉ còn lại chúng tôi nên mới dám tranh luận nhỉ?
Được thôi, để công tử P triển cho.
"Vâng, người biết phân biệt. Ở trường gọi thầy, ở nhà gọi anh Beem, ở trên giường nên gọi gì nhỉ? "Chồng ơiiii" phải không?". Tôi kết hợp với Tonnam để chọc ghẹo, còn đập tay nhau nữa.
"Thằng Krist chết tiệt! Muốn đi mua đồ ăn thì đi đi mày.". Lann đỏ mặt giả vờ làm giọng hung dữ.
"Hừ hừ! Mày hãy nhớ rằng đừng có gan dạ mà cãi đấu với tao. Mày đấu tới chết cũng không thắng được đâu.". Tôi ưỡn ngực, ra vẻ hơn thế nó.
"Đi luôn đi, đồ xào hải sản.". Lann chỉ ngón tay về phía quán đồ ăn theo yêu cầu để bao biện sự mắc cỡ.
"Vângggg! Thưa anh dâu! Muốn ăn cái gì thì xin mời ra lệnh với em chồng thoải mái. Hihi!"
"Tại sao mày không hỏi tao vậy, Krist? Mày phân biệt đối xử quá."
"Ơ hay, thằng Ton! Thì thằng Lann là anh dâu, mày chỉ là bạn thôi mà. Để chừng nào tao có thêm anh trai rồi gửi mày đi phục vụ trước đã rồi hãy tính sau."
"Khỉ thì có. Tao không thèm đâu, tự mua ăn cũng được."
"Thôi mà, đừng có dỗi. Hơn nữa tao có tay làm sao cầm đĩa được. Đi với tao đi, nào nào!". Tôi cầm lấy tay Tonnam, đi ôm vai nó về phía quán thức ăn theo yêu cầu.
"Một suki khô ạ.". Tonnam nó giành gọi trước. Định có được trước rồi nhanh chóng bỏ đi chứ gì! Thằng bạn phản bội!
"Cho con hủ tiếu xào hải sản kiểu Hoa, phần bỏ vào đĩa, phần bỏ bịch tách sợi ra ạ."
"Mày mua về nhà nữa hả? Đem cho chồng chứ gì?"
"Đừng chõ mũi vào chứ, bạn Ton.". Tôi quay qua ghẹo gan nó. Đứng vỗ đầu nhau một lúc sau thì thức ăn đã sẵn sàng.
Đúng hả dạ luôn. Chắc thằng Ton định rằng sẽ có được trước. Cuối cùng người bán họ đem ra cùng lúc, thế nên nó nhăn mặt liền luôn. Hahahaha!
Khi đi về bàn đặt đĩa xuống, còn chưa kịp ngồi thì triệu chứng chân co giật liền phát tác, muốn đem cái chân trắng trẻo quất vào miệng người mỉm cười ngọt đi thẳng về phía bàn chúng tôi một cách chai mặt.
Lann run người tái mặt, buông muỗng xuống làm cho va vào đĩa ngay làm tức.
"Anh đi hội thảo tận tuần, nhớ Lann lắm luôn. Có quà cho Lann và bạn bè nữa đó.". Thằng bản chất khốn nạn trong lốt giảng viên giơ bịch trong tay lên khoe với mọi người quanh bàn mà không hề quan tâm sắc mặt sợ hãi của Lann, sắc mặt ghê tởm của Tonnam và sắc mặt muốn gϊếŧ nó cho chết của tôi.
"Mua những gì vậy thầy?". Tonnam đưa tay tới lấy bịch từ tay về xem.
"Thì có mấy loại bánh, đi chia nhau đi nhé. Nhưng hộp này đặc biệt của Lann luôn đó.". Nó thò tay vào trong bịch, cầm bừa lên một hộp bánh lớn nhìn có vẻ được hơn những loại bánh khác để đưa tới cho Lann.
Người quái gì mà chai mặt tới như vậy chứ? Anh Beem từng kể rằng nó tới gõ cửa phòng Lann rồi nói nó không có sai, là Lann tự mình quyến rũ nó. Ôi, chân tao co giật! Ngứa muốn chết, muốn lấy mặt nó để gãi chân thiệt mà.
"Tại sao không để dành dùng trong lễ của mình đi thầy?". Tonnam nhìn đồ trong bịch với dáng vẻ phấn khởi, ngẩng mặt lên mỉm cười ngọt, mà thằng nghiệp chướng thì ngẩng mặt lên nhìn đơ một lúc trước khi thằng bạn ranh rất ư là thân thiện của tôi nói tiếp với sắc mặt tẩm độc và làm nhói tới tận trong ngực.
"Để còn có cái ăn vào kiếp sau."
Ý mày là đem để dành bỏ vào quan tài của bản thân phải không Ton? Tao muốn đập tay với mày lắm luôn.
"Hừ hừ". Đây nhịn cười hết sức rồi đó. Muốn đấm thẳng vào mặt nó mà không được nữa, nơi học hành mà.
"Lann thích quà của anh không? Nhận lấy đi.". Thằng chai mặt vẫn là thằng chai mặt. Nó nhân lúc chúng tôi đang cười, kéo tay Lann lên nắm, ra vẻ định nhét quà vào.
"Cái đồ...". Tôi ném muỗng rồi đứng dậy kéo tay Lann ra khỏi nó ngay lập tức.
"Hey, Krist! Bình tĩnh!". May là Tonnam ngồi bên cạnh giữ lại trước khi nắm đấm của tôi phóng vào mặt nó.
"Bị gì vậy, trò Perawat? Hay là không vừa ý quà của tôi?". Thằng bản mặt gót chân quay qua nói với sắc mặt hả dạ.
Nó giỏi chuyện chiến tranh tinh thần tới như vậy đáng lẽ nên dạy khoa Tâm lý học đó, còn tôi thì ở khoa La lối. Biết là nóng tính hơn bạn bè, nhưng thấy mặt nó rồi thì ai mà chịu nổi chứ.
"Không ạ. Em không thích quà từ ai. Tình cờ là nhà giàu, tự mua được. Bánh kiểu này, con chó Padlom ở nhà còn đem cái giò... ới... cái chân gạt ra khỏi đĩa cơm của nó nữa là.". Bình tĩnh đi Krist, bình tĩnh.
"T... Tao thấy báo cáo mà mình phải nộp đó, có phần phải sửa đổi. Đi kiếm chỗ khác ăn cơm đi, có lẽ là lâu.". Tonnam cố gắng giải quyết tình thế bằng việc kéo tất cả chúng tôi ra khỏi nó.
"Ờ, đi cũng tốt, tao ăn không nổi. Hủ tiếu xào kiểu Trung nó thối nát, tao muốn ói.".
"Nếu vậy thì về cẩn thận nhé.". Thằng Tinn mỉm cười tươi, không bị chấn động. Tôi tưởng rằng nó sẽ chịu rút lui như mọi lần nên mới vẫy tay chào chúng tôi, nhưng không hề. "Còn Lann đi nói chuyện với anh thì hơn, anh muốn Lann giúp dự án. Bye bye bạn đi nào, để còn đi kiếm chỗ trò chuyện với nhau."
Tao để cho bạn tao đi với mày thì tao là con trâu rồi. Chửi bằng con trâu còn thấy tội nghiệp nó nữa mà.
"Đi thôi, Lann.". Nếu ở lại thêm một chút thì tôi đấm nó chắc luôn. Dọn dẹp đồ trên bàn vào túi rồi nắm lấy tay Lann đi ra khỏi chỗ đó theo.
"Khoan đã. Tôi có chuyện phải nói với Lann, các trò liên quan gì?". Nó vẫn không chịu thua, đi theo một cách chai mặt.
"Mày không chịu thôi phải không?". Tôi hết sức chịu đựng, quay qua đẩy nó một cái. Lann và Tonnam hết hồn nhanh chóng đi tới kéo lại.
"Tôi là thầy đó, trò Perawat. Đừng thô lỗ.". Nó làm vẻ mặt không hài lòng.
"Đừng có dùng từ này thì hơn. Nó làm hỏng vinh dự và danh tiếng của những người làm chuyện tốt. Người làm thầy phải dạy dỗ học trò nên người, có kiến thức, không phải đem nghề thầy giáo ra làm chuyện khốn nạn."
"Tôi đã làm gì? Thì tôi làm nhiệm vụ của mình. Còn đây là ngoài giờ, tôi có thể làm gì cũng được. Trò phải phân biệt chứ.". Ôi, nó chai mặt quá sức chịu đựng rồi.
"Nếu nói là ngoài giờ thì tao đấm mày cũng được chứ gì. Đừng có đem nghề giáo ra làm cái cớ khi tao đạp mày rách ruột đó.". Tôi xắn bên tay áo lên tới vai và bước về phía nó.
"Hừ, nhỏ con, khuôn mặt non non như trò mà định đấu với tôi à, Perawat? Tôi karate đai nâu đó.". Nó vẫn mỉm cười như không có gì.
"Tưởng tao sợ hay sao?"
"Krist, đủ rồi. Mày đừng có hung hăng.". Giọng của Tonnam, nhưng tôi không có quay lại nhìn. , bàn tay cố gắng kéo tôi lại từ phía sau, nhưng trong nhóm sức tôi nhiều nhất nên không níu giữ lại được cho lắm.
Cũng biết là chắc tôi không đấu lại nó chuyện sức lực, nhưng chuyện tinh thần thì tôi %. Nếu thằng sloth có ở đây thì có lẽ sẽ đấu được với nó. Ít ra nó cũng thuộc loại đánh đấm và sức trâu nữa. Thấy nhỏ con như vậy chứ, kỹ thuật phòng thân nó đầy.
"Mọi người làm gì vậy?"
Nếu so sánh với phim Thái thì cảnh sát sẽ tới lúc gần hết phim, còn siêu anh hùng như anh Beem thì tới vừa đúng lúc luôn. Chính vì thế, cho nó làm anh hùng đi vậy.
"Anh Beem!". Tôi quay về phía anh trai mình.
Tôi nhỏ con hơn thằng Tinn lắm, nhưng anh tôi to con hơn nó. Nếu nói chuyện karate, nếu nó đai nâu , anh trai tôi đai đen đó. Đá nó cho chết luôn đi, anh Beem. Tao chuẩn bị tiền bảo lãnh cho.
"Tôi hỏi là mọi người đang làm gì? Đây là ở trong trường đó, trò Perawat.". Ơ hay? Thay vì quay qua đấm thằng Tinn, đi mắng tôi nữa chứ.
"Thì nó...". Tôi đang định mách, nhưng bị anh Beem cắt ngang lần nữa.
"Nơi học hành dùng để tìm kiếm thức tô điểm cho mình. Nếu muốn gây sự thì nghỉ khỏi đây đi. Kiến thức rộng nhưng tâm hồn thấp hèn thì không nên gọi là người có học vấn.". Trời, đánh tao mà đau trâu... ới... đau giảng viên còn lại.
"Xin lỗi thầy ạ. Em quên mất rằng không nên kim cương chà vào gạch đá.". Tôi cúi mặt nhận lỗi, liếc nhìn gạch đá ở phía sau anh Beem đang giận tới run người.
"Biết thì tốt, giải tán được rồi. Hôm nay không còn giờ học nữa mà.". Thiệt là, biết rõ lịch học như vậy bởi vì có vợ đang học phải không?
"Vâng. Nếu vậy nhờ lo cho bạn em với nhé, thầy Perapat. Tình cờ em có việc bận, thầy sắp về luôn mà, phải không?"
"Đúng vậy. Đi thôi, Lapat.". Anh Beem gật đầu, đẩy cùi chỏ để Lann bước đi.
Tôi và Tonnam đưa tay lên vái chào anh Beem (mặc dù bình thường không có làm), vái kiểu cúi đầu gần như độ, kiểu mà đẹp như cuộc đời trước khi làm lơ người thầy còn lại và đi ra khỏi chỗ đó luôn.
Tách ra với Tonnam thì tôi liền lái xe thẳng tới bệnh viện. Quãng đường không có quá xa nên cảm giác bực bội của tôi vẫn chưa mất đi bao nhiêu hết. Nhưng khi nghĩ rằng đối phương làm việc nặng tới nỗi không có thời gian nghỉ ngơi thì không muốn đem cái mặt nhăn tới làm phiền cho mệt thêm. Thế nên đứng điều chỉnh cảm xúc của mình trước khi đi tới chỗ thư ký trước phòng Abo.
"Xin chào ạ, chị xinh đẹp.". Tôi đưa tay lên vái chào chị thư ký ngồi ở trước phòng Abo. Chị ấy ngẩng mặt lên mỉm cười lại với tôi.
"Ủa, xin chào, em Krist. Tới tìm bác sĩ Prachaya hả? Mời vào luôn đi. Hôm nay bác sĩ không có hẹn ở đâu."
"Cảm ơn ạ. Bánh đây ạ, em mua tặng chị.". Tôi mỉm cười cảm ơn, đưa bịch bánh mà tôi đã ghé qua mua trên đường, đi tới cánh cửa lớn, gõ - lần thì nghe thấy tiếng trả lời cho vào.
"Abooooooo!". Tiếng của tôi gần như đi trước hình. Người con trai quen thuộc ở trong bộ đồ trắng, mặc áo blouse ngẩng mặt lên ngay khi nghe thấy tiếng tôi trước khi làm vẻ mặt hung dữ.
Ơ hay! Tưởng đâu sẽ cười, gì vậy chứ!
"Cậu đang bị cấm túc, sao lại tới đây?". Ừ nhỉ, quên mất. Nhưng không sao, tôi có lời biện mình.
"Ăn cơm trưa chưa? Tôi mua hủ tiếu xào kiểu Hoa cho Abo nữa đó. Hôm qua nói là không thời gian để nghỉ ngơi luôn mà, không phải sao? Ăn cơm chút không?". Tôi giơ bịch đồ ăn lên khoe làm cái cớ, mỉm cười nịnh nọt nữa.
Người nghe đơ một chút trước khi bắt đầu bỏ hình tượng ban đầu, mỉm cười nhạt với tôi.
"Cảm ơn nhé. Nhưng tôi xin làm việc thêm một chút nữa vậy."
"Việc gấp hả?". Tôi đi tới đứng bên cạnh, ngước tới nhìn lướt qua tài liệu.
"Không đâu. Nhưng khi làm rồi thì có trớn."
"À, ra là như vậy nên mới không có thời gian nghỉ ngơi. Lát hẳn làm tiếp. Tôi cố tình mua đồ ăn cho, không nóng là hết ngon đó. Ăn cơm không đúng giờ thì bệnh bao tử sẽ tìm kiếm. Là bác sĩ mà bị bệnh, không xấu hổ với bệnh nhân hay sao?". Tôi thực hiện kéo tay Abo ra khỏi ghế, đối phương lén thở dài nhưng vẫn chịu đứng lên quay qua nhìn.
"Cậu đúng thật là."
"Sao chứ? Abo lo cho tôi thì tôi cũng có thể lo cho Abo. Hay là chỉ có một mình mình được quyền lo lắng?"
"Hừ, cãi nhau giỏi số luôn. Được rồi, ăn thì ăn. Rồi cậu ăn chưa?"
"Chưa. Lúc đầu đang định ăn với tụi ăn Lann, nhưng thằng Tinn nghiệp chướng ló mặt ra trước. Không đem đồ ăn rưới lên đầu nó là tốt tới cỡ nào rồi. Có biết là nó càng ngày càng chai mặt không? Nắm tay thằng Lann, hơn nữa còn cố gắng dẫn thằng Lann tới chỗ khuất tầm mắt nữa. Tôi suýt đạp nó rồi, nhưng anh Beem cướp cảnh anh hùng trước.". Mách đi chứ, còn đợi gì nữa.
"Cậu không có bắt đầu trước phải không? Tôi đã từng nói rằng đừng có đi kiếm chuyện thẳng thừng với người đó. Người ta biết cả karate, cả Muay Thái mà không phải sao? Cậu không đấu lại đâu.". Từ mỉm cười nhạt bây giờ lại đổi sang mặt hung dữ nữa rồi. Bác sĩ Bipolar!
"Vẫn chưa kịp làm gì mà. Đừng có nổi nóng. Ngồi ở đây cho bình tĩnh nhé, giờ tôi đem đồ ăn đổ ra đĩa cho.". Tôi ôm cánh tay Abo tới ngồi ở ghế salon, mỉm cười ngọt nịnh bợ thêm một chút. Đối phương thì thở dài giống như muốn phàn nàn tiếp, nhưng ai ở lại chứ? Chuồn đi chứ sao.
Cái người già hay phàn nàn, kể cái gì cho nghe cũng phàn nàn, phàn nàn, phàn nàn. Rốt cuộc là anh hay là ba vậy?
"Chị gái ơi! Phòng bếp ở đâu vậy ạ? Em định đem hủ tiếu xào bỏ vào đĩa cho anh bác sĩ.". Chỉ từng tới có lần và cả lần đều chưa từng đi chỗ khác, ngoại trừ phòng làm việc. Thế nên tôi không biết có đĩa để đổ hủ tiếu xào hay không, quên mất.
"Để chị đi làm cho cũng được, em Krist. Vào trong đợi đi.". Chị ấy nhanh chóng tới nhận bịch đồ ăn. Thế nên tôi liền đưa cho bởi vì không muốn lộn xộn.
"Nếu không còn nóng thì làm phiền đưa vào lò vi sóng một chút nhé. Và cho xin cafe đá cho anh bác sĩ nữa. Bộ dạng như vậy chắc sống không nổi tới tối đâu, quầng mắt thâm hết rồi. Chiều nay có hẹn ăn cơm ở nhà em nữa."
"Được thôi. Mà em Krist giỏi quá, chị cố gắng đặt bữa ăn trưa tới mà bác sĩ không đụng vào miếng nào. Cứ nói là không rảnh. Khi em Krist tới thì lại dễ dàng chịu ăn. Thường xuyên tới nhé, để chị khỏi phải cực."
"Hahahaha! Sẽ cố gắng ạ.". Tôi tám chuyện với thư ký Abo thêm một chút rồi tách nhau ra. Chị ấy đi đổ hủ tiếu vào đĩa, còn tôi thì quay trở lại vào phòng.
Trên ghế salon, bác sĩ Prachaya đang xoa bóp thái dương của mình với bộ dạng mệt mỏi cực kỳ. Tôi đúng tội nghiệp nhưng cũng hiểu đó là công việc phải làm. Nếu như giúp cái gì được thì chắc là chỉ có đưa cơm, đưa nước và...
"Tôi xoa bóp cho nhé.". Tiến tới ngồi bên cạnh, xoay mặt Abo quay lại rồi xoa bóp chỗ thái dương giùm.
"Ừm". Abo đáp lời một cách đơn giản, chịu ngồi yên cho tôi xoa bóp như vậy, đóng mí mắt lại và sắc mặt có vẻ thư thả hơn.
"Đã không? Hồi nhỏ bà ngoại thường hay sai xoa bóp giùm. Nhiều năm rồi không có xoa bóp cho ai đó.
"Cũng đã, khá là thoải mái. Nhưng ngồi như vậy thấy tiện không?". Anh ta mở mắt ra nhìn một chút. Tôi phải xoay người về phía abo vì phải dùng tay xoa bóp bên thái dương.
"Không tiện cho lắm. Lúc xoa bóp cho bà ngoại phải đứng ở phía sau. Nhưng ghế salon nó sát tường mà. Hay là Abo ngồi quay lưng lại đi."
".........Thôi. Cậu đó, quay đây ngồi đi.". Người nói vỗ tay lên đùi của mình.
"Haizzz, càng ngày càng quá rồi đó, Abo.". Tôi thấy ghét nên tăng lực bóp chỗ thái dương nhiều hơn.
"Quá chỗ nào chứ? Tôi thấy cậu không thuận tiện nên có ý tốt.". Mỉm cười đúng gian, có ý tốt thiệt hả?
"Đem cái lợi về mình thì có. Ngồi im lặng đi."
Người bị trách đúng là im thiệt, nhưng bàn tay lớn lại đưa tới nắm lấy cổ tay tôi, ra sức kéo về phía mình. Đưa tay tới nắm lấy eo tôi tốc hành nữa. Kéo một cái thôi thì tôi đã lao tới ngồi lên đùi xong xuôi luôn rồi.
Đây là bác sĩ hay Ant Man? Sao nhanh quá vậy?
"Abo!!!!"
"Krist à, anh mệt. Chiều anh chút đi.". Giọng làm nũng đôi lúc mới dùng, phần lớn là lúc "chấm chấm chấm" với nhau thôi đó, vậy mới chịu xưng là anh. Kiểu này là thật sự mệt hay là muốn ăn tao đây?
"...Haizzz, cũng được, cũng được. Nào, xoa bóp tiếp.". Chơi khóa eo người ta chặt như vậy thì tôi nói gì ngoài việc xoa bóp tiếp được chứ.
"Ư~, đã ghê. Mạnh thêm chút nữa.". Mày rên làm cái gì vậy, thằng cha bác sĩ!
"Anh thật
là."
"Sao?"
"Dạo này, muốn sờ muốn hôn chưa bao giờ xin hết.". Nhìn cái tay đang vuốt ve ở sau lưng đi. Rốt cuộc là đem cơm tới hay là hay thân mình tới đút tận miệng sư tử đây?
"Với vợ mà phải xin hay sao? Nếu vậy thì cho hôn cái đi."
"Chai mặt quá mức rồi, bác sĩ. Ai là vợ bác sĩ? Đừng có khéo."
"Krist!". Anh Singto nheo mắt nhì, sau đó thì nhìn tôi trong im lặng.
Lại nữa rồi, cái cảm giác này. Cảm giác giống như bị cuốn hút, cảm giác không biết nên làm gì và khi nhận ra thì...
Khuôn mặt tôi đã tự di chuyển tới.
"Ưm~". Tiếng hài lòng vang lên từ họng đối phương và từ đôi môi nóng bỏng đang nhấn xuống thật mạnh, làm cho tôi nhận ra rằng chúng tôi lại hôn nhau nữa rồi.
Tôi đưa tay lên ôm quanh cái cổ cứng cáp, nghiêng mặt để cho đúng góc độ hơn trước, mím miệng vào đôi môi nét cạnh liên tục.
"Ư~". Đối phương siết chặt eo tôi bằng một tay, tay còn lại thì đẩy gáy tôi vào để nhận lấy nụ hôn nóng bỏng của anh ta một cách gần gũi hơn.
"Hủ tiếu xào... Ui!"
"Chết tiệt!". Tôi hết hồn nhảy xuống khỏi đùi, qua ngồi ở rìa trong cùng của ghế salon, nhìn mặt chị thư ký của Abo đang đứng đỏ mặt, không biết nên làm thế nào. Còn tôi mặt nóng lên luôn.
"X... xin lỗi ạ. Tại gõ cửa một lúc rồi mà không có ai trả lời, tưởng là không nghe thấy.". Chúng tôi hôn nhau tới nỗi lỗ tai điếc luôn à? Đúng là tôi không nghe thấy thật.
Tôi nhìn chủ nhân căn phòng đang ngồi trong im lặng, chỉnh sửa cái áo nhăn nhăn của mình sao cho đâu vào đó trước khi quay qua ra lệnh thư ký giống như không có gì xảy ra.
"Hôm nay tôi có lịch bận gì nữa không?"
"Có ward round vào buổi trưa rồi hết ca trực vào lúc giờ chiều ạ.". Chị ấy trả lời rồi đặt đĩa hủ tiếu xào và ly cafe đã lên bàn. Sắc mặt đã quay lại nghiêm túc với công việc.
Điều chỉnh trạng thái nhanh thật. Tôi vẫn còn đỏ mặt, cứng đơ người ở chỗ cũ đây.
"Cậu có định ở lại đợi về cùng không? Hay là về đợi ở phòng?". Thằng cha bác sĩ mặt nghiêm quay qua hỏi tôi.
"Hôm nay mẹ gọi điện nói là hẹn bác Pawee tới ăn cơm ở nhà, kêu đón anh đi cùng sau khi tan làm, có việc muốn nói.". Tôi trả lời thẳng thắn. Đối phương liền chau mày giống như không hài lòng chuyện gì đó.
"Thế nên cậu tới bởi vì bị mẹ ra lệnh nữa à?"
"Không phải, tôi tan học buổi trưa, định đem hủ tiếu xào kiểu Hoa tới cho anh sẵn rồi. Hôm qua anh than là ăn ngủ không đúng giờ mà và anh thích hủ tiếu xào quán này nữa. Giận cái gì vậy nè?"
"Không có. Nếu tự mình muốn tới thì thôi vậy... Không có gì nữa, cảm ơn.". Abo giãn đi sắc mặt căng thẳng, mỉm cười nhạt với tôi như trước. Sau đó quay qua nói với thư ký. Chị ấy mỉm cười giống như chọc ghẹo rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Tóm lại là bị bipolar cả chủ cả tớ nhỉ? Đây là bệnh viện hay nhà thương điên?
---------- End Chap ----------