Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 103: giám bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu đã chứng kiến phòng đấu giá khổng lồ đứng sừng sững trước mặt hắn, trong miệng kiềm không được mà thốt ra một tiếng thán phục.

Cái phòng đấu giá này thật sự quá khổng lồ, ngay cả công trình kiếm trúc ‘Tổ Chim” cũng không lớn như tòa nhà trước mắt này, lúc trước hắn còn đặc biệt chạy tới nơi để xem thế vận hội Olympic, khi đó còn bị sự to lớn cùng đồ sộ của Tổ Chim làm cho rung động, bây giờ vừa mới so sánh với phòng đấu giá của thành Hồn Cực mới hiểu, căn bản không thể so nổi.

Đoán chừng Tổ Chim còn không lớn bằng một nửa cái phòng đấu giá này, hơn nữa vật liệu để xây dựng công trình này cũng không phải thứ tầm thường, tường được làm thành từ những hòn đá đen bóng, không biết đã qua bao nhiêu năm, vẫn giữ nguyên được sự sáng bóng như mới.

Nơi này được gọi là phòng đấu giá Thất Tinh, nghe nói chỗ dựa của nó là thành chủ thành Hồn Cực, là một cao thủ có thực lực rất mạnh, thủ hạ dưới trướng đều là cường binh mãnh tướng, cho nên từ xưa tới nay chưa từng có ai dám gây sự ở đây.

Bên ngoài cửa lớn của phòng đấu giá là mười mấy người hộ vệ mang theo vũ khí sắc bén mặc trang phục màu đen, ánh mắt lợi hại như chim ưng, không ngừng nhìn chằm chằm vào dòng người qua lại trên đường phố, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác khí thế đang ẩn ẩn bộc phát từ trên người họ, sự kinh ngạc trong mắt càng tăng thêm.

Những người này đều cực kỳ lợi hại, không hổ là tòa thành lớn thứ ba, sau lưng sự hồn hoa quả nhiên có cường giả tọa trấn.

Từ lúc hai người họ xuất hiện, hai mươi mấy hộ vệ áo đen thì có bảy tám người đã chuyển ánh mắt sang họ, chính xác mà nói, hẳn là chuyển sang trên người Lăng Tiêu, còn yếu ớt như Du Tiểu Mặc, bị bỏ qua rất triệt để.

Sau khi xuống xe, Lăng Tiêu liền vuốt ve một con Liệt Hỏa mã, nhẹ giọng nói: “Đi, tự tìm một chỗ rồi ở lại đó.”

Nói xong, Liệt Hỏa mã liền quay đầu xe chạy về phía cửa thành.

Du Tiểu Mặc nghe được thanh âm, quay đầu lại đã gặp cảnh tượng như vậy, hoảng hốt hô lên muốn đuổi theo bắt Liệt Hỏa mã về, nhưng Lăng Tiêu đã không chút hoang mang ôm hắn lại.

“Sao ngươi lại kéo ta, ngựa chạy mất rồi kìa!” Du Tiểu Mặc cằn nhằn lo lắng.

“Yên tâm, nó trốn không thoát đâu.” Lăng Tiêu trấn an nói.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn y, giống như đang suy nghĩ về tính chân thật trong lời của y, chỉ là có thật hay giả, cũng vô dụng thôi, bởi vì Liệt Hỏa mã đã chạy không thấy tăm hơi nữa rồi.

Trong ánh nhìn soi mói của các vị hộ vệ, Lăng Tiêu trực tiếp khoác vai Du Tiểu Mặc đi vào bên trong phòng đấu giá.

Tuy đấu giá hội vẫn chưa bắt đầu, nhưng người ra vào cũng không ít, khoảng nội thất rộng lớn bên trong không ngừng có người đi đi lại lại, còn Du Tiểu Mặc thì đang khiếp sợ bởi khoảng không gian khổng lồ bên trong tòa nhà này, Lăng Tiêu buông hắn ra, sau đó dắt tay hắn dẫn đi.

Ngay phía trên đại sảnh, có một màn hình màu đen, giống như chế tạo từ ngọc thạch, trên màn hình chuyển động rất nhiều thứ, có linh đan, linh thảo, công pháp, các vật phẩm đang đợi để được đấu giá, thấp nhất dĩ nhiên là cấp bốn, chỉ là loại phòng đấu giá lớn như Thất Tinh, linh đan và linh thảo cấp thấp đúng là không có tư cách xuất hiện ở nơi này.

Du Tiểu Mặc nhìn vật phẩm trên màn ảnh.

Trong mắt người khác có lẽ chúng là những đồ vật tầm thường, nhưng với hắn thì khác, vì những thứ này đều là đồ hắn cần.

Về phần những thứ vật phẩm quý hiếm không xuất hiện trên màn ảnh, cho dù hắn có nhận được, cũng tạm thời không có cơ hội hưởng thụ, huống hồ bây giờ hắn vẫn nghèo rớt, trên người chỉ còn có mấy chục kim tệ mà thôi.

Lăng Tiêu tùy ý nhìn lướt qua, ánh mắt rơi ở trên một thạch thất có treo bảng hiệu Giám Bảo, hai tráng hán đứng ở cửa lúc nhìn thấy bọn họ chạy tới, hai mắt tỏa sáng, tùy ý bọn họ đi vào.

Du Tiểu Mặc ló đầu ra sau lưng Lăng Tiêu, khiếp sợ nhìn mật thất nhỏ được bảo mật dày đặc, chỉ mơ hồ thấy có dấu hiệu của bóng người qua lại, cách ngăn chặn này, có thể tránh cho bảo vật bị lộ ra bên ngoài, đưa tới những thèm muốn của kẻ có quỷ trong lòng.

Đang mải quan sát, một thị nữ ăn mặc hở hang đã đi về phía bọn họ, bộ đồ tôn lên trọn vẹn đường cong của ả, thoáng mát không kém gì người hiện đại, ánh mắt thị nữ đảo qua Du Tiểu Mặc, cuối cùng rơi vào trên người Lăng Tiêu, thoáng chốc đã nở một nụ cười kiều mị, đôi môi đỏ tươi bật ra những thanh âm làm cho người ta tê dại: “Hai vị tiên sinh tới giám bảo, hay là đến trình vật phẩm để đấu giá?”

Lúc Lăng Tiêu nghe thấy câu thứ hai, khóe mắt đã bắt được vẻ mặt nhạc nhiên nhìn chằm chằm vào thị nữ của Du Tiểu Mặc, lập tức nhíu mày không vui, thị nữ còn tưởng rằng y không thích loại giọng điệu này, lập tức đổi thành thái độ cung kính, dẫn bọn họ đi vào một cái mật thất.

Sau khi nàng quay người, Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc lại gần, khó chịu: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Du Tiểu Mặc không chú ý tới thái độ của y, chỉ sợ hãi mà than: “Không ngờ nữ nhân nơi này lại thoáng đến thế, ta còn tưởng họ sẽ khá bảo thủ chứ, quá ngạc nhiên!”

“Cho nên, ngươi thích loại nữ nhân này?” Lăng Tiêu nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi.

“Làm sao có thể!” Du Tiểu Mặc không suy nghĩ đã phản bác lại, còn hớn hở nói tiếp, “Ta vẫn thích mấy em gái ngây thơ một chút, đáng yêu một chút, kiểu này quá hở hang, ta không thích.”

Thời điểm vừa nghe được hắn lớn tiếng phản bác, biểu lộ của Lăng Tiêu trong nháy mắt đã nhu hòa rất nhiều, kết quả y chẳng vui vẻ nổi vài giây, chợt nghe đến câu nói kế tiếp, trong đáy mắt thoáng chốc đã xuất hiện gió bão đầy nguy hiểm, vậy mà người nào đó vẫn ngây thơ chẳng phát hiện.

“Ngươi thích mấy em gái ngây thơ đáng yêu?” Lăng Tiêu nắm chặt eo hắn kéo về phía mình, hơi thở phả trên mặt Du Tiểu Mặc rõ ràng rất nóng, nhưng giọng điệu lại lạnh như băng dưới đáy biển, từ lời của hắn, y nghe được mấy câu này chỉ nữ nhân.

Thiếu niên phản ứng chậm nào đó rốt cục đã nhận ra, ngẩng đầu lên liền gặp phải nụ cười vô cùng dịu dàng của Lăng Tiêu, ngay cả đôi mắt cũng đang cười, chẳng qua là một nụ cười u ám, chuông cảnh báo trong lòng Du Tiểu Mặc lập tức kêu vang.

Xong rồi xong rồi, từ khi hắn biết Lăng Tiêu đến bây giờ vẫn chưa thấy qua y cười đáng sợ như vậy, thế kỷ có Black Friday, còn Lăng Tiêu có Black Smile…

“Lăng, Lăng sư huynh, chúng ta… nên đi vào rồi…” Du Tiểu Mặc căng thẳng lắp bắp, trong đầu Du Tiểu Mặc lúc này đang có một đứa nhỏ yên lặng rơi lệ thay hắn, lần này lại làm sai chuyện gì rồi, khóc!

Lăng Tiêu mỉm cười, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Kinh hoàng, nụ cười còn kinh hoàng hơn cả phim ma, làm cho hắn sợ hãi, thật là hay, sao hắn cứ có dự cảm, từ nay về sau nụ cười này nhất định có thể hù dọa hắn cả đời, hiện tại thấy y cười dịu dàng đến vậy, từ trong ra ngoài đều run sợ.

“Đó… đó là… ngươi đã hiểu lầm…” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, hai mắt đảo quanh cố gắng nghĩ cách.

“Ta hiểu lầm cái gì rồi hả?” Lăng Tiêu nheo mắt lại.

Du Tiểu Mặc đảo mắt, ấp a ấp úng giải thích: “Ta nói thích, thực ra là… là có ý thưởng thức, đúng rồi, chính là thưởng thức đó, vừa mới nãy ngươi cũng thấy mà, thị nữ kia ăn mặc quá hở hang, ảnh hưởng đến thuần phong, còn làm đau mắt người khác nữa, nữ nhân như vậy chắc rất nhiều người đều sẽ không thích, cho nên ngây thơ một chút thì tốt hơn, ít nhất sẽ không xằng bậy…”

Lăng Tiêu rốt cục nhíu mày, nhìn hắn cả buổi, lại nheo mắt: “Thật chứ?”

Du Tiểu Mặc vừa lau mồ hôi túa ra trên trán vừa gật đầu khẳng định, “Đương nhiên là thật.” Hắn nào dám nói là sai chứ, nếu như hắn dám lắc đầu nói như vậy, Lăng Tiêu dám có thể chụp chết hắn tại chỗ lắm, nhân sinh của hắn vừa bắt đầu nở hoa, hắn không thể chết nhanh như vậy được!

“Ngươi nói cũng có chút đạo lý…” Lăng Tiêu thu lại ánh mắt uy hiếp kia, khuôn mặt tuấn tú rốt cục cũng khôi phục lại cái vẻ mặt dịu dàng giả dối như trước, nhẹ vàng vỗ vai hắn, cười ha ha, “Lần này tạm bỏ qua cho ngươi.”

Du Tiểu Mặc bi thương chun mũi, thiếu chút nữa đã cảm ơn rồi, có trời mới biết, mồ hôi lạnh của hắn hôm nay chảy ra nhiều kỉ lục luôn đó.

Hai người cùng đi vào mật thất nhỏ thị nữ chỉ cho, Du Tiểu Mặc lập tức ân cần đóng cửa lại, cửa mật thất được làm từ sắt, rất dày, có thể cách âm, phòng trường hợp có người đứng ngoài nghe lén.

Mật thất không lớn, ở giữa phòng là một lão đầu có mái tóc hoa râm, lão đầu mặc một cái áo choàng màu đen, nếp nhăn trên mặt rất sâu, nhưng ánh mắt lại lóe lên tinh quang, đang sắc bén đánh giá hai người.

Du Tiểu Mặc phát hiện, hình như lão đầu này là một đan sư, về phần tại sao hắn lại biết, đó là vì hắn có thể cảm giác được linh hồn đối phương có chút mạnh mẽ, tu luyện giả không phải đan sư, cho nên bọn họ cũng không có cách nào tu luyện được linh hồn, bởi vậy linh hồn của họ yếu hơn đan sư rất nhiều.

“Mời hai vị ngồi.” Lão đầu chỉ hai chiếc ghế xếp ngay ngắn trước bàn, sau khi ngồi xuống mới thản nhiên nói, “Hai vị muốn giám định bảo bối gì, bây giờ có thể lấy ra rồi.”

Du Tiểu Mặc ngồi xuống, lập tức lấy một khối băng nhỏ từ trong túi trữ vật đặt lên bàn.

Lão đầu vốn còn tưởng bọn họ muốn giám định linh đan các loại, đột nhiên thấy hắn lấy ra một thứ đồ vật như khối băng, không khỏi nheo mắt lại, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng đồ vật có thể mang ra bán đấu giá hẳn không phải là vật phẩm bình thường, chỉ là lúc sức mạnh linh hồn của lão tác động tới khối băng, thân thể bỗng nhiên chấn động mạnh, lập tức trợn to hai mắt, “Đây là…”

Lão đầu cầm lấy khối băng ngửi một lát, biến sắc, “Cái này là linh dịch?”

Linh dịch là một loại bảo vật, nhưng ở đại lục Long Tường nó có thể xem như một loại bảo vật đặc biệt quý hiếm, bởi vì nó có thể lập tức khôi phục lại linh lực của tu luyện giả, nếu như trong lúc chiến đấu, thứ này có thể sánh ngang với linh đan cứu mạng, là thứ mà tất cả các tu luyện giả đều tha thiết mong ước, nhưng tới đây, nó vẫn là thứ có tiền cũng không mua được.

Du Tiểu Mặc khẽ gật đầu, “Đây chỉ là một khối nhỏ, ngươi xem thứ này có thể bán với giá như thế nào?”

Lão đầu chấn định lại vẻ kích động trên mặt, lại cẩn thận giám định thêm một lần, sau một hồi trầm ngâm mới nói: “Thứ này đích thật là linh dịch, nhưng linh dịch này cũng không tinh khiết, bên trong còn ẩn chứa không ít tạp chất, cần phải tinh luyện lại mới có thể sử dụng được, một khối thế này, cũng chỉ tinh luyện ra được một giọt linh dịch chân chính, dựa vào giá cả của thành Hồn Cực, giá khởi điểm của một giọt linh dịch khoảng mười vạn.”

Du Tiểu Mặc lập tức cảm nhận được đủ ngũ vị…

Một khối băng như vậy mà chỉ có thể chắt lọc ra được một giọt linh dịch chân chính sao, nhưng mà cũng có thứ để an ủi hắn, đó là giá quy định của một giọt linh dịch lại tới mười vạn, con số này vượt qua dự liệu của hắn, hắn còn tưởng nhiều lắm cũng chỉ một vạn thôi chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio