Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 107: tham món lời nhỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hai vị khách quan muốn nghỉ lại hay là ăn cơm?”

Chưởng quầy đang bận rộn tính tiền chợt ngẩng lên, vừa nhìn thấy Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đi từ ngoài cửa vào, trên mặt lập tức hiện lên dáng tươi cười.

Du Tiểu Mặc nói muốn nghỉ lại, chưởng quầy lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối, “Thật xin lỗi, hai vị khách quan, hôm nay Thất Tinh Lâu chỉ tiếp đãi những người chuẩn bị tham gia đấu giá hội, nếu như hai vị không tham gia đấu giá hội, vậy chỉ có thể tìm một nơi khác thôi, thật sự xin lỗi.”

Chưởng quầy nói đến vô cùng chân thành, thái độ rất tốt, chỉ là nếu gặp phải người nóng tính, chỉ sợ đã xảy ra cãi vã, nhưng mà lão bản đứng sau màn của Thất Tinh Lâu là ai chứ, nếu muốn làm loạn ở sản nghiệp của thành chủ thành Hồn Cực, vậy cũng phải xem sức mình có đủ không đã.

Du Tiểu Mặc nghe nói vậy, lập tức nhớ tới tấm thẻ khách quý trong túi mình, lập tức sờ lên túi trữ vật, một tấm thẻ màu đen hiện ra trong tay hắn.

Thẻ đen chính là thẻ khách quý cấp hai, người có thể lấy được tấm thẻ này đều có tài sản hơn năm trăm vạn, hai người kia lại có được một tấm thẻ khách quý cấp hai, hiển nhiên là không phải người tầm thường.

Lúc bóng hai người biến mất ở cầu thang lên lầu hai, một số người ngồi dưới đại sảnh rốt cục cũng lộ ra vẻ mặt chua chát.

Không chỉ có trưởng quầy nhận ra thẻ khách quý, mà ở đại sảnh cũng không thiếu người nhận ra, bởi vì phần đông người ngồi đây đều là những người sẽ tham gia đấu giá hội vào ngày mai, chỉ có điều người cầm được thẻ khách quý đã ít, mà cầm được thẻ khách quý cấp hai lại càng thêm ít.

Tuy thành Hồn Cực là một tòa thành lớn vô cùng phồn hoa, nhưng người tới tham gia đấu giá hội không nhất định đều là người có tiền, rất nhiều người chỉ là nghe danh mà tới thôi, có một số người ngay cả thẻ khách quý cấp ba cũng chưa bao giờ sờ tới.

“Mẹ nó, đúng là kẻ có tiền, thẻ khách quý cấp hai phải đấu giá đồ trên năm trăm vạn mới có đó!”

Trong đại sảnh, một gã nam tử gầy còm mang theo vài phần tục tĩu nhìn về phía hai người biến mất, liếm liếm môi, rốt cục không kiềm chế được mà chửi thề, nhìn biểu tình thì như không vui, nhưng trong mắt lại toàn là ghen tị.

Chủ yếu là đẳng cấp nơi để tiếp đãi khách quý so với ghế ngồi bình thường chênh lệch quá nhiều, hơn nữa còn rất tiện quan sát vật phẩm, cho nên rất nhiều người tìm đủ mọi cách để có thể lấy được một tấm thẻ, chỉ tiếc là trừ khi là người của một thế lực lớn, bằng không cũng chỉ có thể xem giá trị của các vật phẩm mang đi đấu giá, nhưng một tấm thẻ khách quý cấp ba cũng phải có hai trăm vạn mới có thể cầm được.

Nam tử gầy còm kia nói cũng không nhỏ, bên cạnh gã có hai bàn ngồi đầy người, nhìn cách ăn mặc của họ, có lẽ là đi cùng nhau.

Một bàn trong đó có một nữ tử đặc biệt gây sự chú ý, nữ tử mặc một bộ váy màu đỏ tươi, dáng người đầy đặn đường cong lồi lõm được khắc họa như ẩn như hiện dưới làn váy, quả thực là mời gọi người ta tới nhìn, cám dỗ mấy gã đàn ông chung quanh liên tiếp liếc nhìn về phía nàng, ánh mắt nhiều ít đều có chút sỗ sàng, nhưng nữ tử dường như không nhận ra, đôi mắt như câu hồn nhìn qua nơi Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc mới biến mất, khuôn mặt yêu mị mở một nụ cười như có như không.

Lão giả bên cảnh nhìn thấy biểu lộ của ả, không khỏi nói: “Tiểu thư, đừng nói ngươi có hứng thú với hai người kia?”

“Hai người kia xem ra rất thú vị.” Khóe miệng nữ tử nhếch lên một nụ cười vui vẻ, đặt ly rượu xuống, cũng không phủ nhận.

“Có thú vị thế nào cũng không thể tùy tiện chọc vào bọn hắn.” Lão giả nghiêm mặt nhắc nhở.

“Tại sao?” Nữ tử giống như dâng trào hứng thú, hỏi ngược lại.

“Thiếu niên cầm thẻ đúng là rất yếu, không đáng nhắc tới, nhưng gã nam nhân đi cùng với hắn thì có chút bí hiểm, lão phu không thể nào nhìn ra tu vi của hắn, hơn nữa ngươi cũng thấy rồi, Thất Tinh sẽ không tùy tiện đưa thẻ khách quý cho người khác, đoán chừng sau lưng hai người kia có chỗ dựa không nhỏ đâu, vẫn là đừng đụng tới thì tốt hơn.” Lão giả nghiêm túc phân tích.

“Vân lão, rõ ràng ngươi đang nâng cao chí khí của người khác, lại diệt đi uy phong của mình.” Nữ tử nhếch miệng, vẻ mặt thờ ơ kia dường như nói nàng có vẻ chẳng quan tâm tới lời của lão giả.

“Tiểu thư, không thể nói như vậy được, lần này có không ít thế lực lớn tới tham gia đấu giá, thực lực mạnh hơn Tiêu Dao Môn không phải không có, hơn nữa trước khi xuất phát môn chủ cũng đã dặn dò ta, bảo ta phải trông coi ngươi thật kỹ, chớ để ngươi bồng bột rồi đắc tội người khác.” Lão giả lắc đầu.

“Hứ!!” Nữ tử quay phắt sang một bên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía lối lên lầu hai, trong ánh mắt thật nhanh hiện lên dị sắc.

Lão giả thấy thế, cũng chỉ lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Chưởng quầy dẫn hai người tới một gian phòng sang trọng, vì căn phòng này có hai giường, cho nên không chuẩn bị thêm một phòng khác, thấy hai người không phản đối, lúc này mới rời đi.

Du Tiểu Mặc đi vào bên trong, nhìn thấy hai chiếc giường, sau khi ngạc nhiên qua đi lập tức được một sự điên cuồng vui sướng thay thế, hắn vốn còn nghĩ chỉ có một cái giường, sở dĩ lúc trước không yêu cầu thêm một phòng là vì hắn biết rõ Lăng Tiêu sẽ không cho phép, cho nên cũng chẳng thừa hơi mà yêu cầu làm gì cho mệt.

Lăng Tiêu cũng đi vào, sau khi nhìn lướt qua nội thất cũng chẳng thèm đếm xỉa đến hai chiếc giường đang làm người nào đó vui sướng, dù sao đợi lúc ngủ, trực tiếp kéo người lên giường ôm chặt là xong hết mọi chuyện rồi.

“Lăng sư huynh, bây giờ chúng ta có cần trở về bộ dạng lúc trước hay không?” Du Tiểu Mặc đứng trước gương, nhìn khuôn mặt xa lạ phản chiếu trong đó, đương nhiên là đã qua ngụy trang rồi.

Sau khi hai người đi ra ngoài, vì tránh để người khác nhận ra sẽ dẫn tới phiền thoái, Lăng Tiêu đã chỉnh sửa thêm thắt cho khuôn mặt của họ một chút, cho nên hiện tại hai người đều mang theo khuôn mặt hoàn toàn khác, cho dù đứng trước mặt người thân quen như Chu Bằng và Phương Thần Nhạc, chắc cũng không thể nhận ra nổi.

“Không cần.” Lăng Tiêu ngồi xuống bên bàn trà.

Du Tiểu Mặc cũng lết qua, quan sát mặt y một lúc lâu mới thận trọng hỏi: “Lăng sư huynh, khuôn mặt lúc này có phải là khuôn mặt thật của ngươi không?”

Lăng Tiêu mở mắt ra liếc hắn một cái, chậm rãi nhếch miệng, “Ngươi thật muốn biết.”

Du Tiểu Mặc lập tức lùi lại mấy bước, cười hì hì: “Nếu Lăng sư huynh bằng lòng cho ta biết thì…”

Nhưng cũng phải nói, thật sự hắn rất tò mò khuôn mặt của Lăng Tiêu, quen biết y lâu như vậy rồi, hắn chưa bao giờ biết dáng dấp thực sự của y ra sao, chỉ biết y gọi là Lăng Tiêu, danh tự đồng âm với tên của Lâm Tiếu, cho nên hắn chưa bao giờ sợ gọi sai tên của y.

“Thật sao…” Lăng Tiêu lấn đến gần hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn rồi cười, “Ta không muốn.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, “…”

Cũng không lâu lắm, tiểu nhị của tửu lâu đã đem đồ ăn nóng hổi tới, sau khi ăn xong cơm tối, Du Tiểu Mặc còn gọi tiểu nhị tới một lần, bảo người ta lấy cho hắn mười bàn điểm tâm tới, bởi vì giờ hắn mới nhớ ra một chuyện mà suýt thì đã quên béng.

Lần này xuống núi, hắn còn có một việc muốn làm, đó chính là tích trữ đồ ăn.

Nếu cứ bắt hắn dùng tích cốc đan thay cơm mãi thì hắn sẽ phát rồ mất, trừ phi là lúc bế quan không có cách nào mới dùng tới, bình thường hắn vẫn rất quan tâm tới vấn đề ăn uống, chỉ là hắn cũng không thích tới phòng ăn cho lắm, nhiều người nhiều chuyện, ánh mắt của các sư huynh đệ lúc nhìn hắn luôn mang theo một chút khác thường, cho nên hắn quyết định tranh thủ lần xuống núi này phải mua một đống đồ ăn trữ trong không gian.

Thất Tinh Lâu đã miễn phí mọi thứ, nếu hắn không vặt lông bọn họ một trận thì quá có lỗi với bản thân rồi.

Vì vậy, cứ cách nửa canh giờ Du Tiểu Mặc lại gọi tiểu nhị đòi thêm mấy bàn điểm tâm, tiểu nhị đi rồi, hắn lập tức đóng gói đám điểm tâm rồi nhét vào không gian, mà vì không để tiểu nhị phát hiện được mục đích của mình, hắn còn cẩn thận rải chút vụn bánh trên đất, tạo hiện trường giả, cũng cố tình để cho tiểu nhị vào thu dọn chén đĩa đều thấy rõ.

Đầu bếp bị Du Tiểu Mặc làm cho buồn phiền vô cùng, còn cảm thấy hai người này ăn quá nhiều rồi đó, đúng là bị Du Tiểu Mặc lừa cho tin sái cổ, cho nên cũng không phát hiện đám vụn bánh kia chỉ là chứng cớ giả mà thôi.

Người nhìn trọn vẹn quá trình như Lăng Tiêu, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mãi tới khi tiểu nhị đi rồi, Lăng Tiêu mới túm Du Tiểu Mặc vào lòng, sau đó mãnh liệt chà đạp một trận, vui vẻ cảm thán: “Tiểu sư đệ, sao ngươi lại càng ngày càng đáng yêu thế này!”

“Úi, ngươi đừng có làm rối tóc ra á.” Du Tiểu Mặc giãy dụa muốn chạy trốn khỏi cái móng vuốt kia, giờ đã là lần thứ hai trong ngày hắn bị chà đạp rồi đó nha, mà hắn cũng càng ngày càng phiền muộn, vì sao Lăng Tiêu cứ thích xoa đầu hắn vậy.

Giờ hợi, lúc rất nhiều người đã ngủ say, Du Tiểu Mặc còn ý định kêu tiểu nhị đưa thêm điểm tâm lần cuối, lại bị Lăng Tiêu không thể chịu nổi cảnh này nữa mà kéo hắn lên giường ngủ, phản kháng lại cũng bị vũ lực trấn áp, thế cho nên Du Tiểu Mặc đã quên béng mất cái kế hoạch ngủ riêng của mình.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc bị một đám ánh nắng chói mắt gọi dậy, cũng chẳng ngạc nhiên chút nào với việc tối hôm qua mình lại ngủ trên người Lăng Tiêu, lần này hắn rất bình tĩnh đứng lên mặc quần áo rồi rửa mặt, mặc dù là ai nếu mỗi sáng sớm tỉnh lại đều phát hiện mình đang trèo lên một người đàn ông khác lại còn ôm thật chặt, hơn nữa còn là chính mình tự nhào tới, muốn không học được bình tĩnh cũng khó.

Hắn vừa tỉnh dậy, Lăng Tiêu cũng tỉnh theo, sau khi rửa mặt liền cùng nhau xuống lầu.

Nơi ăn điểm tâm sáng là đại sảnh tầng một, trước mắt nhiều người như vậy, Du Tiểu Mặc đành phải bỏ qua cái ý định chiếm món lời nhỏ, ngoan ngoãn ăn phần điểm tâm của mình.

Phải biết, lúc chưởng quầy cùng tiểu nhị thấy hắn không gọi thêm điển tâm nữa, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng may mắn vị tổ tông này đã đi rồi. Tuy Thất Tinh Lâu chỉ phục vụ miễn phí cho người có thẻ khách quý, nhưng cũng không chịu được tiêu hao như thế, nếu như mỗi người đều giống Du Tiểu Mặc, vậy thì Thất Tinh Lâu cũng chỉ có nước đóng cửa mà thôi.

Lúc Du Tiểu Mặc rời đi, chưởng quầy còn đích thân đi ra ngoài cung kính tiễn bước, cái bộ dáng kia thật giống như bỏ được một tòa núi lớn đè trên vai, toàn thân nhẹ nhõm không thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio