Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 111: trứng của huyết thương lang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả hội trường yên tĩnh không một tiếng động, bỗng nhiên vang lên âm thanh ai đó ngã sấp xuống đất.

Bầu không khí vốn còn đang căng thẳng đột nhiên bị đánh vỡ, không ít người đều nhìn về phía âm thanh phát ra, nhưng không thấy cái gì, chỉ là… Thiếu mất một người.

Lăng Tiêu bình tĩnh nâng người dậy, vỗ nhẹ lưng hắn, “Tiểu sư đệ, ngã có đau không?”

Du Tiểu Mặc vội vàng đứng lên, quay lưng về phía mọi người, bả vai đều run rẩy, túm lấy áo choàng của Lăng Tiêu che mặt, đoán chừng là nước mắt nước mũi đều bôi hết lên đó rồi, sau đó còn như sợ thiếu, kéo tay áo Lăng Tiêu qua muốn lau nước mắt, vẻ mặt bình tĩnh của Lăng Tiêu cuối cùng cũng bị bóp méo…

“Tiểu sư đệ, lau đủ chưa?” Giọng nói âm u từ đỉnh đầu truyền đến.

“Chư... Ây, đủ rồi…” Du Tiểu Mặc theo bản năng lắc đầu, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt kinh khủng kia, ngón tay cứng đờ, vội vàng buông tha mảnh vải trắng đã bị vò thảm hại

Lăng Tiêu cầm lên nơi vừa bị hắn lau đầy nước mắt và nước mũi, tặng cho hắn một nụ cười dịu dàng cực kỳ, “Tiểu sư đệ, có biết bộ y phục trên người đại sư huynh có giá bao nhiêu không?”

Du Tiểu Mặc máy móc lắc lắc đầu, “Không biết…”

“Không biết cũng không sao, đại sư huynh sẽ nói cho ngươi biết.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu hắn, khẽ nói, “Bộ y phục này chỉ dùng tơ của Cửu U Thiên Tàm dệt thành, mà loại tằm nhả ra loại tơ này là một loại yêu thú cấp mười một, cách mỗi năm trăm năm mới nhả tơ một lần, chỗ tơ tằm này cũng không cách nào đo đếm bằng tiền tài được, chỉ cần dùng một chút thế này thôi mà luyện thành áo giáp, có thể khiến cho đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ngươi nói xem, bán ngươi đi có đủ đền không?”

Du Tiểu Mặc sững sờ nhìn bàn tay đang miêu tả của Lăng Tiêu, còn chẳng lớn bằng nằm tay hắn…

Du Tiểu Mặc lập tức choáng váng, yêu thú cấp mười một, đó là khái niệm gì vậy? Hắn nào có biết được, nhưng có thể khẳng định chỉ có một chút xíu như vậy, đem hắn đi bán cũng chẳng đền nổi, nói không chừng ngay cả số lẻ cũng chẳng đủ ấy chứ.

“Thực xin lỗi, Lăng sư huynh, ta sai rồi… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi đừng bắt ta bồi thường tiền được không?” Du Tiểu Mặc òa khóc ôm chầm lấy hông của Lăng Tiêu, sau đó còn chớp mắt lia lịa, mục đích cũng đơn giản lắm, cố gắng chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu, còn định theo bản năng đang muốn dụi đầu vào người y, cũng may vội vàng dừng lại.

Khóe miệng Lăng Tiêu hơi nhếch lên, câu cuối mới là trọng điểm chứ gì!

Cảm giác dưới lầu quăng lên một đám ánh mắt kinh ngạc, khóe miệng Lăng Tiêu giật giật, “Tiểu sư đệ, ngươi đứng lên trước đã.”

“Không được!” Du Tiểu Mặc kiên quyết lắc đầu, rầu rĩ lải nhải: “Ngươi chỉ cần đừng bắt ta bồi thường tiền ta sẽ đứng lên.”

Khóe mắt Lăng Tiêu cũng phối hợp mà giật một cái, “…Được, ta không bắt ngươi đền tiền.”

“Thật sao?” Du Tiểu Mặc lập tức ngẩng đầu, dò hỏi đến là chăm chú, chỉ là khóe mắt còn treo hai giọt nước mắt cá sấu, nhưng hốc mắt không có chút gì gọi là đỏ, giống như đã khóc thật, vừa giống giả vờ khóc.

“Thật!” Lăng Tiêu gật đầu trịnh trọng, còn thiếu mỗi thề thôi.

Yết hầu của Du Tiểu Mặc nhúc nhích một chút, hắn thật sự muốn bắt y thề, nhưng mà… nếu làm lố lại phản hiệu quả thì sao, hắn sẽ khóc tới chết mất, cho nên nghĩ tới nghĩ tui, hắn vẫn phải kiềm chế mới được.

Lúc bọn họ nói chuyện, bình linh dịch kia đã bị người áo đen mua với giá vạn, so với giá khởi điểm đã tăng lên gấp đôi, thật không hổ danh cái giá trên trời, cho dù rất nhiều người sống cùng cực cả đời cũng không kiếm nổi số này, nhưng thứ càng khiến người ta chú ý đó là thân phận của người kia, thoáng cái đã bỏ ra gần vạn, thân phận chỉ sợ không thể thấp nổi.

Có điều cũng đã có người nổi lên sát ý với người nọ, đó chính là Mộc Dao.

Mộc Dao vì mệnh lệnh của phụ thân mà cố gắng giành giật linh dịch, vốn đã nắm chắc trong tay, bởi vì Cực Lạc Lầu và Huyết Sát Tông sẽ vì món bảo bối cuối cùng mà bỏ cuộc, lại không ngờ, vậy mà lại xuất kiện một gã Trình Giảo Kim.

Mộc Dao quăng ánh mắt âm lãnh về phía lầu một, người áo đen kia bình tĩnh giống như chẳng quan tâm người khác nhìn mình thế nào, Mộc Dao âm tàn mà nghĩ, tốt nhất là hắn đừng để rơi vào tay nàng, nếu không nàng nhất định sẽ cho hắn nếm thử Âm Thiên Trảo của Tiêu Dao Môn, để cho hắn tự mình trải nghiệm xem nó lợi hại thế nào.

Đúng lúc này, lão đầu vẫn luôn cười híp mắt trên đài đột nhiên trở nên nghiêm túc, quay người đi vào sau mành vải, chỉ trong chốc lát đã cầm ra một cái hộp ngọc. Hộp ngọc hình vuông, dài rộng cao khoảng bốn mươi phân, theo từng bước chân lão lại gần, trong hội trường rất nhiều khí tức cường đại thoáng chốc bạo phát.

Đa số đều đến từ ghế khách quý trên lầu hai, nguyên một đám đều nhìn chòng chọc vào hộp ngọc trên tay lão đầu, trong mắt chỉ toàn vẻ tham lam không thể che giấu, ngay cả người vốn định buông tha như Mộc Dao, trong mắt cũng nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa.

Lão đầu hít sâu một hơi, lập tức đặt hộp ngọc lên bàn đấu giá, ngón tay khô gầy chậm rãi mở nắp, hai giây sau, thứ đồ đựng trong hộp ngọc liền bày ra trước mắt mọi người.

Chỉ thấy trong cái hộp kia đựng một quả trứng, vỏ trứng hiện ra hai màu trắng xám, bề ngoài còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển nhiên là một quả trứng có mang sinh mạng, không chỉ có thể, mọi người còn có thể cảm giác được sinh mệnh lực mãnh liệt tỏa ra từ đó.

“Đó là cái gì?” Du Tiểu Mặc mở to hai mắt tò mò hỏi.

“Trứng của yêu thú Huyết Thương lang.” Lăng Tiêu cũng đang nhìn quả trứng kia, chậm rãi nheo mắt lại.

Huyết Thương lang? Nghe hình như rất lợi hại nha, nhưng mà Du Tiểu Mặc vẫn không hiểu cho lắm, “Lăng sư huynh, Huyết Thương lang là yêu thú cấp mấy, lợi hại đến mức nào?”

Khóe miệng Lăng Tiêu vẽ ra một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, “Huyết Thương là loại sói cao quý nhất Lang tộc, tiềm lực của chúng rất lớn, tuy bị huyết mạch hạn chế, không thể nào trở thành Lang Thần trong truyền thuyết, nhưng từ truyền thừa trong huyết mạch, sau khi thành niên ít nhất cũng sẽ trở thành một yêu thú cấp tám, tương đương với cường giả cấp bậc Tiên cảnh.”

“Thật là lợi lại!” Du Tiểu Mặc trầm trồ.

Tuy Huyết Thương lại bị huyết mạch hạn chế, cho nên đẳng cấp cao nhất chỉ là một yêu thú cấp tám, nhưng việc này đối với mấy thế lực lớn mà nói, một yêu thú cấp tám đã là sự trợ lực hiếm có rồi, nếu họ có thể giành được yêu thú cấp tám này, sau đó tiến hành bồi dưỡng, tương lai cũng đủ sức cho bọn họ áp chế những thế lực khác.

Nói ví dụ như Tiêu Dao Môn và Cực Lạc Lầu, sở dĩ địa vị của họ ngang hàng là vì cả hai phe đều có một vị cường giả Tiên cảnh tọa trấn, cũng nhờ vậy mà kìm hãm lẫn nhau, nếu như một bên lại có thêm một vị cường giả Tiên cảnh, vậy thì bọn họ việc gì phải kiêng kị mấy thế lực còn lại nữa, cho nên một yêu thú cấp tám có sức hấp dẫn cực lớn với họ.

Có điều trứng của yêu thú cấp tám cũng có một điểm yếu, đó chính là quá trình phát triển.

Trứng non muốn trưởng thành cần một quá trình rất dài, mà trong quá trình này phải hao phí một số chi tiêu cực lớn, đồng thời còn cần họ phải đem hết toàn lực ra bồi dưỡng cùng bảo hộ, nếu như yêu thú chưa kịp phát triển tới cấp tám đã bị giết, như vậy chẳng phải mọi công sức đều đổ xuống biển hết sao.

Cho nên, nếu là người không có khả năng bồi dưỡng trứng non, thì có mua về cũng vô dụng.

“Những người này chẳng qua là mang lửa đốt mình mà thôi!” Lăng Tiêu khinh thường nói.

“Là sao?” Du Tiểu Mặc nghe được lời của y, không hiểu gì hết.

Lăng Tiêu cười lạnh: “Huyết Thương lang mà yêu thú sống theo đàn, bởi vì mẫu Thương Lang khá ít, cho nên việc sinh sôi hậu đại không cao, có khi năm năm mới sinh ra được một con Huyết Thương lang, bởi vậy một khi chúng phát hiện con của mình bị trộm, đương nhiên sẽ giận dữ, nếu chúng tìm tới cửa, một người ở đây cũng không chạy nổi.”

Du Tiểu Mặc hít mạnh một hơi, năm năm mới sinh được một lần, cái tỉ lệ sinh sản này cũng quá thấp rồi đó.

Lăng Tiêu nói tiếp, “Nhưng mà những kẻ này cũng không phải lũ ngu, cũng biết được sự lợi hại của Huyết Thương lang, đại khái đã có biện pháp bí mật gì, cho nên mấy con Huyết Thương lang kia cho tới giờ cũng chưa tìm tới.”

“Quả trứng này quá đáng thương!” Du Tiểu Mặc nhìn quả trứng nằm lẻ loi trong hộp ngọc, tưởng tượng đến hình ảnh cha mẹ nó phát hiện ra không thấy nó, nhất định sẽ cực kỳ đau lòng, không khỏi nhỏ ra một giọt nước mắt đồng tình, không biết cha mẹ hắn sau khi biết hắn chết rồi sẽ phản ứng thế nào đây.

Nghe được câu này, trong mắt Lăng Tiêu hiện lên ý cười, “Tiểu sư đệ, chẳng lẽ ngươi không sợ yêu thú sao?”

Du Tiểu Mặc gãi đầu một cái, “Cũng tàm tạm!”

Kiếp trước hắn có xem thế giới động vật, còn cảm thấy những con thú kia thực ra rất đáng yêu, đặc biệt là mấy bé mới sinh, thật sự là dễ cưng muốn chết luôn, trước kia hàng xóm của hắn có nuôi một con Chow Chow cái, con Chow Chow kia sau đó sinh ra một ổ toàn Chow Chow con, bởi vì sinh quá nhiều, cho nên hàng xóm còn tặng một bé Chow Chow cho nhà hắn.

Bé Chow Chow có màu trắng, cực kỳ dễ thương, Du Tiểu Mặc thích nó vô cùng, chỉ là về sau lại bị đứa em trai thích giành đồ của hắn cướp mắt, cũng không lâu lắm, thằng nhóc cũng chơi chán với bé Chow Chow, còn bảo ba mẹ mang bé đi cho, về sau hắn không gặp bé Chow Chow kia nữa rồi, khi đó vẫn còn cảm thấy rất tiếc nuối!

Trên đài đấu giá, sau khi trải qua một đợt nước miếng văng tung tóe để giải thích của lão đầu, mọi người rốt cuộc cũng biết đây là một quả trứng của Huyết Thương lang.

Huyết Thương lang được coi là yêu thú cấp tám chân chính, nói cách khác, chỉ cần ai có được quả trứng này, cuối cùng có một ngày sẽ được một cường giả Tiên cảnh bảo vệ, mà cường giả Tiên cảnh không như Sinh cảnh, tùy tùy tiện tiện cũng có thể xuất hiện như rau cải trắng.

Mặc dù đa số người ở đây đều không có khả năng đấu giá, nhưng có thể chiêm ngưỡng trứng của Huyết Thương lang cũng không uống phí vất vả tới đây, ai mà không biết, Huyết Thương lang là một loại yêu thú cực kỳ quý hiếm chứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio