Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 159: sẽ quen dần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm giác mất trọng lực chỉ xảy ra trong nháy mắt, đợi tới lúc dưới chân cảm nhận được mặt đất thì đã có một mùi cỏ xanh nhàn nhạt xông thẳng vào mũi, còn có cả linh khí vô cùng nồng đậm.

Du Tiểu Mặc mở to mắt, phát hiện ra bọn họ đang đứng ở một bệ đá hình tròn rộng bao la, bệ đá rộng chừng một nửa quảng trường Đô Phong, dùng một loại đá không biết tên xây thành, bên trên được trang trí bằng những hoa văn kì lạ, không khác biệt lắm với truyền tống trận đã đưa họ tới đây.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh đều là một màu trắng xóa của sương mù, làn sương này bao phủ toàn bộ đệ đá, cản trở tầm mắt của họ, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.

Cũng may mà lúc trước nhờ sự thông minh của Lăng Tiêu, bọn họ đã đổi được tin tức trong Thiên Đường Cảnh của những tán tu kia, lúc này mới biết sau khi truyền tống vào sẽ gặp loại tình huống hiện tại. Du Tiểu Mặc nhìn bốn xung quanh, cũng không thấy đám người đã truyền tống đầu tiên.

Sau đó Lăng Tiêu phát hiện ám hiệu riêng của phái Thiên Tâm mà đám người Lôi Cự lưu lại ở hướng Tây Nam.

Về phần người của phái Thanh Thành, họ cũng không phát hiện thêm loại ám hiệu khác, hiển nhiên là Lạc Thư Hà không có ý định cho người khác biết mình đi hướng nào.

Trong lúc họ đang dò xét xung quanh thì nhóm người tiếp theo cũng được truyền tống vào.

Mấy đệ tử của phái Thiên Tâm thấy Lăng Tiêu không đi trước, trên mặt đều lộ ra sự vui vẻ, nhao nhao tự giác đi tới phía y đứng, mấy người của phái Thanh Thành lại thương lượng một chút, sau đó tự chọn phương hướng rồi đi.

Lăng Tiêu chú ý tới phương hướng mấy người này chọn là hướng Nam, khá gần hướng Tây Nam.

Sau đó lại có thêm mấy đội ngũ nữa được truyền tới, ngoại trừ hai môn phái lớn thì còn có người của mấy thế lực khác.

Bởi vì lần này Tinh La Môn không có cống hiến gì, cho nên đãi ngộ của họ cũng giống như Tiêu Dao Môn và hai thế lực khác, cộng thêm tán tu, vừa đủ năm phe, mỗi phe có thể phái ra hai người để truyền tống một lần.

Trong số những người này, Du Tiểu Mặc chỉ nhận ra được ba người, theo thứ tự là Đinh Thạch của Tinh La Môn, Mộc Diêu của Tiêu Dao Môn và Mộ Vân Thiên của Cực Lạc Lầu, chỉ là vì cả hai lần tham dự đấu giá thì hắn và Lăng Tiêu đều dịch dung, cho nên ba người cũng không nhận ra.

Theo thời gian trôi qua, người được truyền tống vào càng ngày càng nhiều.

Chỉ là số người đứng trên bệ đá cũng không tăng là mấy, các thế lực đều lo lắng linh thảo và yêu thú sẽ bị những người đi trước quét sạch, cho nên sau khi tổ đội kỹ càng liền vội vội vàng vàng tìm một phương hướng rồi biến mất.

Người đến người đi, mãi cho đến khi mọi người truyền tống xong, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc vẫn không rời khỏi bệ đá.

Tu vi mà Lăng Tiêu biểu hiện ra lúc này là Tinh cảnh hai sao, nhưng bối phận của y cũng không phải là cao nhất trong đoàn người thuộc phái Thiên Tâm, phía trên y còn có hai trưởng lão là cường giả Tinh cảnh thất tinh đỉnh phong, lần hành động lần này chính là do họ chỉ huy.

Đợi mọi người đã đi gần hết, một trưởng lão họ Thạch mới lên tiếng, “Lâm Tiếu, lúc các ngươi tới có thấy phương hướng Lạc Thư Hà rời đi không?”

Lăng Tiêu lắc đầu, phủ nhận: “Không thấy.”

Lạc Thư Hà không phải kẻ ngốc, phái Thanh Thành đã lấy trộm đơn thuốc cấp chín, có thể lúc trước phái Thiên Tâm không muốn vạch mặt, nhưng một khi vào trong Thiên Đường Cảnh thì mọi chuyện đã thay đổi rồi, một nơi nguy hiểm trùng trùng, sinh tử phải nghe theo mệnh trời như Thiên Đường Cảnh, cho dù người của phái Thiên Tâm có lén giết chết họ, thì sau khi rời khỏi nơi này cũng chẳng ai nghi ngờ nổi.

Đương nhiên phái Thiên Tâm có thể nghĩ tới, thì sao lão hồ ly như Lạc Thành Nguyên lại không, chắc hẳn họ đã sớm nghĩ cách đối phó rồi, cho nên dù Lăng Tiêu có thực sự nhìn thấy thì chưa chắc Lạc Thư Hà đã đi hướng đó, dù sao đứng ở bên trong không thể nhìn được tình hình bên ngoài bệ đá mà.

Thạch trưởng lão nhìn về phía các đệ tử khác, tất cả đều lắc đầu tỏ vẻ không nhìn thấy.

Cử động này đương nhiên đã rơi trọn vào trong mắt Lăng Tiêu, chỉ là sự vui vẻ trên khóe miệng không mảy may giảm chút nào, ngược lại còn rực rỡ hơn.

Sở dĩ Thạch trưởng lão làm như vậy, tám chín phần là đã được Thang Phàm dặn dò, nếu không sao y vừa phủ nhận xong đã lập tức đi hỏi mấy đệ tử khác, rõ ràng là không tin lời y.

“Nếu không thể biết được phương hướng thực sự của Lạc Thư Hà, vậy thì chúng ta sẽ chia thành bốn nhóm đi bốn hướng khác nhau, ta và Ông trưởng lão sẽ dẫn theo sáu người, Hoàng Kiệt và Thái Sĩ Vũ dẫn mười người đi về phía Nam và phía Tây, còn Lâm Tiếu ngươi mang những người còn lại đi về phía Bắc, mọi người có ý kiến gì không?” Thạch trưởng lão nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lăng Tiêu.

Y cười nói: “Thạch trưởng lão an bài rất tốt, cứ làm như thế đi.”

Thạch trưởng lão gật đầu, sau đó bắt đầu chia người, bởi vì thực lực của Hoàng Kiệt và Thái Sĩ Vũ thấp hơn Lăng Tiêu, cho nên Thạch trưởng lão an bài mấy đệ tử thực lực khá cao vào đội của hai người, kết quả là tới khi những người tốt bị chọn đi hết, còn lại thuộc về đội của Lăng Tiêu, thực lực không đồng đều, phần lớn chỉ tầm Nhật cảnh, có đúng một người tu vi Nguyệt cảnh, hơn nữa tổng số còn ít hơn bốn người.

Tính cả Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thì đội của họ chỉ có bảy người, năm tu luyện giả và hai đan sư, một người khác là đan sư cấp ba, đệ tử của Phi Phong, còn Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm đã lần lượt bị Thạch trưởng lão cùng Ông trưởng lão chọn vào đội của mình.

Thực ra Phương Thần Nhạc rất muốn vào cùng đội với Du Tiểu Mặc, nhưng không thể làm gì được, bản thân hắn chỉ là một đệ tử đời thứ ba, không thể cãi lời trưởng lão, trước khi đi, chỉ có thể dặn dò Lăng Tiêu nhất định phải chăm sóc Du Tiểu Mặc cho tốt.

Về phần Phục Tử Lâm thì ngắn gọn hơn, cảnh cáo liếc nhìn Lăng Tiêu, sau đó mới đi theo Ông trưởng lão.

Hoàng Kiệt và Thái Sĩ Vũ cũng lần lượt dẫn người đi, trên bệ đá lúc này chỉ còn lại đội của Lăng Tiêu, mọi người đều nhìn Lăng Tiêu, chờ y hạ lệnh.

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Hẳn là mấy vị sư đệ đã biết khu phía Bắc của Thiên Đường Cảnh là nơi nguy hiểm nhất, bước vào chỗ đó tùy thời cũng có thể gặp được yêu thú mạnh mẽ, ta chỉ có một mình, đến lúc đó nếu xui xẻo gặp phải, chỉ sợ không thể nào chú ý được tất cả.

Y vừa nói xong, ngoại trừ Du Tiểu Mặc, sắc mặt năm người khác đều thay đổi, lời của Lăng Tiêu xác thực là không sai, khí hậu ở phía Bắc chính là mùa Đông, băng tuyết đầy trời, hàn khí rất nặng, chưa nói có linh thảo nào mọc nổi ở đó không, chỉ cần thực lực yếu cũng không thể nào ở đó quá ba ngày được.

Năm người không rõ tại sao Lăng Tiêu lại nói vậy, đồng loạt nhìn về phía y, một người lên tiếng: “Đại sư huynh, vậy theo ý của huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nghe được câu này là biết, bọn họ đã hiểu được ý của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Ta và Du sư đệ sẽ đi trước về hướng bắc, còn năm vị sư đệ có thể chọn bất cứ hướng nào cũng được.”

“Như vậy sao được, nếu các trưởng lão phát hiện ra…” Một sư đệ lập tức lắc đầu, hành vi này chính là biểu hiện nhát chết, nếu như bị các tiền bối biết, chỉ sợ sau này bọn họ chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại phái Thiên Tâm nữa.

“Các ngươi không nói thì không ai biết, nếu có người hỏi, các ngươi cứ bảo đi lạc là được, huống hồ là do ta đưa ra yêu cầu này, không liên quan gì tới các ngươi.” Lăng Tiêu thản nhiên nói.

Năm người bị lời nói của y làm cho rất động tâm, suy tính một lúc cuối cùng vẫn đồng ý, chỉ là vì bọn họ sợ đụng phải nhóm người của Thạch trưởng lão cho nên chọn hướng Tây Nam, cũng là hướng của đám người Lôi Cự, cũng vì Thạch trưởng lão biết được đã có người của phái Thiên Tâm đi về hướng này, cho nên không phái thêm.

Đợi họ rời đi, Lăng Tiêu mới chậm rãi lôi ra một tấm bản đồ không trọn vẹn.

Du Tiểu Mặc nhích lại gần, hắn đã sớm biết tại sao Lăng Tiêu lại đẩy họ ra, chính vì cái này, dù sao nếu mang theo năm người kia thì bọn hắn muốn tìm Thất Linh thảo cũng sẽ bị vướng tay vướng chân.

Mặc dù bản đồ không trọn vẹn, nhưng cũng có đánh dấu phương hướng, lúc trước cũng nhờ Đường Hồn nghe ngóng sau khi đạt được tấm bản đồ này, tình cờ là, nơi đó gần nơi là Thạch trưởng lão dẫn người tới, hướng Đông.

“Lăng sư huynh, vậy tiếp theo chúng ta sẽ tới hướng Đông sao, vậy làm gì với hướng Bắc đây?” Du Tiểu Mặc nhíu mày hỏi, nếu như Thạch trưởng lão biết được họ không tới hướng Bắc, chắc chắn sau khi rời khỏi sẽ báo với Thang Phàm.

“Ngươi cho rằng người của phái Thanh Thành sẽ đi về hướng Bắc sao?” Khóe miệng Lăng Tiêu khẽ cong.

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chắc là không.”

Thiên Đường Cảnh là một nơi rất kì quái, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đại biểu cho bốn loại thời tiết khác nhau, theo thứ tự là xuân hạ thu đông, rất khó mà tưởng tượng trong cùng một nơi lại tồn tại bốn kiểu thời tiết, chỉ là điều này đã xảy ra.

Phía Bắc đại biểu cho mùa đông, quanh năm đều bị băng tuyết bao phủ, chỉ có yêu thú thuộc tính “Băng” mới ở phía Bắc, bởi vì khí hậu lạnh giá, cho nên rất khó thai nghén linh thảo, cũng vì vậy mà hiếm khi tu luyện giả chọn đi về hướng Bắc, đương nhiên, rất ít không đồng nghĩa với không có.

Mặc dù điều kiện ở đó rất kém, nhưng nếu thật sự có linh thảo, chắc chắn sẽ là linh thảo cấp cao, mà cũng chỉ có linh thảo cấp cao mới có sinh mệnh ngoan cường tới vậy.

Chỉ tiếc, thời điểm Thiên Đường Cảnh mở ra lần trước, đã từng có người tốn cả một tháng để tìm kiếm linh thảo ở phía Bắc, vậy mà xui xẻo tới mức không thể tìm nổi một cây, từ đó về sau, rất nhiều tu luyện giả đều bỏ qua khu vực phía Bắc.

Lăng Tiêu cất tấm bản đồ kia đi, nghiêng đầu cười dịu dàng một tiếng rồi nhìn về hướng Đông, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần không bị Thạch trưởng lão phát hiện là được, cơ mà nếu xui xẻo bị phát hiện, vậy cũng chỉ có thể diệt khẩu mà thôi.”

Du Tiểu Mặc câm nín, làm một thanh niên thế hệ mới tôn trọng hòa bình, trong lòng hắn vô cùng không đồng ý với cách làm này.

Dường như Lăng Tiêu cũng thấy được sự giãy dụa của Du Tiểu Mặc, thản nhiên cười nói: “Tiểu sư đệ, chờ ngươi có kinh nhiệm nhiều hơn với loại chuyện này, dần dần sẽ quen thôi, còn nếu như ngươi vẫn không quen được, cùng lắm thì về sau ta sẽ giết thêm mấy người trước mặt ngươi, vậy là quen rồi.”

Du Tiểu Mặc, “…”

Trong lòng đang tặng cho y một ngón tay giữa, bà mẹ nó!

Ép buộc người khác như vậy, cho dù hắn không quen thì cũng phải chấp nhận, hắn còn tưởng y sẽ nói về sau không giết người trước mặt hắn nữa, kết quả là đán áp của tên này vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu của hắn.

”Ta cảm thấy có một vài điều ngươi nói không đúng.” Du Tiểu Mặc đột nhiên nói ra.

“Không đúng chỗ nào?” Lăng Tiêu không ngờ hắn lại phản bác mình như vậy, chớp chớp hàng mi đầy hứng thú.

Du Tiểu Mặc tích cực giải thích: “Ngươi nói về thói quen ấy, giết người sao có thể hình thành thói quen được, vậy sau này nhỡ không giết người thì sẽ khó chịu sao? Ta cảm thấy ngươi dùng từ không đúng, ngươi nên nói là chấp nhận.”

Khóe miệng Lăng Tiêu còn cong hơn, “Thụ giáo, vậy ta sẽ nói lại một lần nữa, đợi lúc ta giết thêm vài người trước mặt ngươi, ta tin rằng ngươi sẽ chấp nhận.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio