Sau khi chuyển vào phòng đơn, quả nhiên Du Tiểu Mặc cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa hai căn phòng.
Miễn phí sao có thể so sánh được với mất phí đây, vừa bước vào cửa là hắn đã cảm giác được một mùi linh khí nồng nặc đập vào mặt, nồng độ linh khí này thậm chí chẳng hề kém trong không gian của hắn.
Linh khí trong phòng đơn mà đã nồng thế này, vậy phòng lầu chắc không cần bàn ha.
Du Tiểu Mặc đột nhiên có chút hiểu vì sao người ta lại phải liều mạng kiếm điểm như vậy rồi, nếu được tu luyện trong hoàn cảnh thế này, chẳng khác nào làm chơi ăn thật!
Nhưng căn phòng này cũng có chút vô dụng với Du Tiểu Mặc, bởi vì nếu muốn tu luyện hắn có thể vào không gian mà, cho nên hắn chuẩn bị đợi kiếm được chút điểm, sẽ thuê một cái phòng lầu.
Chỉnh lý đồ đạc xong, Du Tiểu Mặc đi vào không gian một chuyến.
Bởi vì hắn đã có phòng đơn, cho nên đội bóng đã có thể thoải mái hoạt động trong phòng.
Có điều cả bốn quả bóng chỉ có một quả chịu, đó chính là Tiểu Cầu.
Bởi vì nó vừa làm xong ca trực, mà Tiểu Cầu là một đứa nhỏ rất hiếu động, không gian thì có chút buồn chán, cho nên Du Tiểu Mặc thả nó ra, nó cứ như một quả bóng lăn qua lăn lại trong phòng, một lúc thì chạy ra ngoài, một lúc lại chui vào dưới giường, đủ trò đùa nghịch.
Du Tiểu Mặc vốn còn muốn luyện đan, kết quả là lâu lâu lại có tiếng ầm ầm vang lên, thỉnh thoảng còn có quả bóng lăn qua chân hắn, tình hình thế này, hắn không cho rằng mình có thể tập trung nổi.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc rất bình tĩnh gọi Tiểu Cầu tới, Tiểu Cầu có vẻ rất mẫn cảm với nguy hiểm, thời điểm chạy đến đây nó đã hiện nguyên hình, là một con Huyết Thương Lang nhỏ xíu xiu, đứng trước mặt hắn bẽn lẽn như vợ bé.
“Cho ngươi hai lựa chọn, một là vào lại không gian, hai là yên lặng ngồi một bên cho ta, nếu ta phát hiện ngươi làm ra tiếng ồn nào nữa, ngươi liền vào tù giam ngồi mười ngày cho ta, chọn đi.” Du Tiểu Mặc dùng giọng điệu cấm được phản kháng.
Nói xong hắn liền sung sướng dễ sợ, bảo sao Lăng Tiêu thích cho hắn hai lựa chọn thế, thì ra cảm giác này thoải mái tới vậy, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không ý thức được, sự sung sướng của hắn được xây dựng trên nỗi đau khổ của Tiểu Cầu đó nha.
Hai con mắt Tiểu Cầu rưng rưng đầy nước, ngửa đầu ai oán một tiếng.
Mặc dù nó không nói tiếng người, nhưng Du Tiểu Mặc đã nhận được đáp án mình muốn.
Du Tiểu Mặc xoa đầu nó, “Tiểu Cầu nghe lời, ngươi có giả bộ đáng thương nữa ta cũng không nhìn thấy.” Muốn nhìn nét mặt của một con yêu thú bé xíu ấy hả, độ khó quá cao rồi.
Tiểu Cầu, “…”
Tính sai nghiêm trọng!
Đặt Tiểu Cầu qua một bên, Du Tiểu Mặc bắt đầu luyện đan.
Hắn còn một bình nhỏ Nguyên Dương đan, lúc đầu là để dành cho Lăng Tiêu, Hoạt Huyết đan và Chân Dương đan thì hắn có luyện tay qua một lần, nhưng sau đó tập trung vào luyện chế Nguyên Dương đan, cho nên không tích trữ bao nhiêu.
Du Tiểu Mặc bỏ nguyên liệu làm Nguyên Dương đan lên bàn, tổng cộng có năm bộ, với xác xuất luyện đan thành công tới % của hắn, trước mắt không cần lo lắng hậu quả của việc thất bại, nhưng việc khiến người ta yêu thích linh đan này lại thuộc về vấn đề kỹ thuật.
Bởi vì có quá nhiều người luyện đan đi bán, cộng với có mấy điểm tiêu thụ rất đắt khách, cho nên ích lợi mà những đan sư bày hàng ở chỗ khác đạt được đã ít nay càng ít hơn, nếu muốn linh đan của mình được mọi người hoan nghênh, nhất định phải bỏ công sức đầu tư ở chất lượng.
Cho nên Du Tiểu Mặc quyết định rèn luyện linh thảo thêm mấy lần, bình thường hắn chỉ luyện khoảng bốn lần, nhưng lần này hắn quyết định mỗi cây linh thảo đều rèn luyện sáu lần.
Vì có thể nhanh chóng luyện ra một đám linh đan, Du Tiểu Mặc rèn luyện đồng thời nhiều linh thảo.
Lúc trước để tiết kiệm thời gian hắn đã từng chuyên môn luyện tập cách này, cũng bởi vậy mà tổn thất kha khá linh thảo.
Nhưng bây giờ tỉ lệ thất bại rất nhỏ, hơn nữa tối đa hắn có thể rèn luyện tám cây một lúc.
Sau khi bị ném qua một bên, Tiểu Cầu đành ngoan ngoãn ngồi trên mặt bàn, mở to cặp mắt màu đỏ của nó, nhìn Du Tiểu Mặc luyện đan không chớp mắt, chỉ thấy chủ nhân đồng thời ném một đống linh thảo vào lô đỉnh.
Những ngày tháng chăm sóc linh thảo trong không gian cũng khiến nó hiểu biết ít nhiều, có điều nó chỉ đọc được tên của linh thảo, nhưng không biết công dụng của mỗi loại.
Tốc độ luyện đan của Du Tiểu Mặc không chậm, tuy rèn luyện sáu lần, nhưng lúc đã có kinh nghiệm, tốc độ của hắn cũng tăng cao.
Sau hai canh giờ, năm viên Chân Dương đan đều ra lò, không có viên nào báo hỏng, bỏ hết linh đan vào trong bình, hắn lại lấy ra mười bộ nguyên liệu làm Hoạt Huyết đan, lần này chỉ tốn có hai canh giờ rưỡi.
Chủ yếu là quá trình luyện chế Hoạt Huyết đan đơn giản hơn Chân Dương đan qúa nhiều.
Cuối cùng mới là Nguyên Dương đan, cũng là số lượng mười viên, chờ tới khi hắn luyện xong tất cả, bầu trời bên ngoài đã dần dần sáng.
Du Tiểu Mặc duỗi lưng một cái, lại nhấp một ngụm linh thủy khôi phục tinh thần, sau đó cầm ba bình linh đan rời khỏi phòng, Tiểu Cầu không muốn về không gian, mà hắn lại lo lắng nó ở trong phòng một mình, liền nhét nó vào áo rồi đi ra ngoài.
Trời còn chưa sáng, nhưng Du Tiểu Mặc đã đụng phải không ít người trên đường, hơn nữa toàn là từng nhóm, chỉ có số ít người đi một mình, mà đa số trên người đều mang theo một loại sát khí nhàn nhạt.
Dù giờ vẫn còn rất sớm, nhưng Vạn trưởng lão phụ trách quầy hàng đã thức dậy.
Đến cái tuổi và tu vi như lão, thường rất ít khi đi ngủ hàng đêm như người thường, đa số đều tu luyện hoặc luyện đan suốt đêm, ngày hôm sau vẫn tỉnh táo cực kỳ.
Nghe được Du Tiểu Mặc muốn thuê mấy cái quầy hàng mãi không có ai hỏi thăm, Vạn trưởng lão rất kinh ngạc, bởi vì đã rất lâu rồi không ai thuê, đa số đều nhập không đủ xuất, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Hôm nay lại có một người nữa, Vạn trưởng lão có muốn không kinh ngạc cũng không được.
Nhưng lão không nói gì thêm, chỉ chấp bút cười nói: “Tên là gì, thuê mấy ngày?”
Du Tiểu Mặc nói, “Con là Du Tiểu Mặc, cứ thuê năm ngày đã.”
Trong thẻ của hắn chỉ còn lại hai mươi lăm điểm, hắn muốn giữ lại mười lăm điểm đề phòng tình huống bất ngờ, hơn nữa còn chưa nhất định sẽ có khách, cho nên cẩn thận thuê năm ngày.
Cánh tay cầm bút của Vạn trưởng lão hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Du Tiểu Mặc, trong ánh mắt còn mang theo chút dò xét, một lát sau mới ghi tên của hắn lên sổ, rồi đưa lệnh bài cho hắn, “Đây là số của quầy hàng, cũng là bằng chứng, nếu như năm ngày sau không thuê tiếp, nhớ rõ trả lại lệnh bài.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy lệnh bài, có chút giống với lệnh bài thuê phòng, bên trên có một con số, là quầy hàng số , hắn mơ hồ nhớ hôm qua có thấy một quầy hàng đánh số này.
Cất lệnh bài đi, Du Tiểu Mặc chắp tay nói: “Đa tạ Vạn trưởng lão, đệ tử cáo từ.”
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Vạn trưởng lão bước một bước, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, gọi một người trợ thủ đến, sau khi dặn dò một việc mới rời đi.
Lại nói tới Du Tiểu Mặc, sau khi cầm được lệnh bài của quầy hàng, hắn lập tức chạy tới đan khu.
Vừa tìm được quầy hàng của mình, hắn liền bỏ ba bình linh đan lên, trong mỗi bình ngọc trong suốt chỉ chứa hai viên mỗi loại, có thể thấy rõ ràng màu sắc, chủ yếu là để cho khách tiện quan sát.
Vì muốn mở cửa làm ăn, Du Tiểu Mặc định giá ba loại linh đan không cao lắm, đều thấp hơn các quầy hàng khác một điểm.
So với những nơi khác thì giá linh đan của hắn thấp hơn không ít, nhưng với cái giá này cũng đã kiếm đủ lợi nhuận rồi.
Loại hiện tượng này cũng không thu được sự chú ý của khách hàng, dù sao cũng có khá nhiều người làm theo cách này để hấp dẫn khách hàng, hơn nữa bởi vì họ bán số lượng ít, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Sau nửa nén hương, Du Tiểu Mặc rốt cục phát hiện hắn đã nhìn tình hình quá lạc quan rồi.
Tuy buổi sáng lưu lượng người rất nhiều, nhưng quả thật là chẳng có ai lại chạy tới chỗ hẻo lánh để mua linh đan, từ đầu cho tới giờ, chỉ có một người đi qua quầy hàng của hắn, mà đối phương thậm chỉ còn chẳng thèm liếc nhìn linh đan lấy một lần, đi thẳng tới quầy hàng để mua hàng.
Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, hùng tâm tráng chí còn chưa bắt đầu đã bị đả kích rồi.
Lúc này, một đan sư đứng bên cạnh đã quan sát hắn một lúc lâu cũng không nhịn được mở miệng nói: “Bạn học, vị trí này chính là một trong bốn góc chết của đan khu, đã nửa năm không có ai thuê rồi, nếu ngươi muốn bán linh đan thì tốt nhất là đổi chỗ đi.”
“Bốn góc chết?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhíu mày.
“Đúng vậy, chính là bốn góc chết, được xưng là sát thủ quầy hàng, cho tới bây giờ chẳng có ai bày quầy hàng hơn ba ngày ở mấy chỗ này, cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý, có lẽ ba ngày tiếp theo ngươi chẳng thể bán nổi một viên linh đan đâu.”
Vừa dứt lời, đột nhiên có hai người đi tới.
Hai người này mang khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết là người luyện võ, bỗng xuất hiện ở địa phương quạnh quẽ này khiến cho khí chất càng thêm rõ ràng.
Không bao lâu, âm thanh thét to đã vang lên ầm ầm, vì kéo tới hai vị khách hàng, các chủ quán đều gào khô cả họng.
Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt lại, hắn đang ngẫm lại lời người kia nói, xem ra hắn đã quá tự phụ rồi, cứ tưởng dù quầy hàng có vắng vẻ tới đâu cũng phải có một hai vị khách ghé quá, chỉ cần họ nếm được ngon ngọt hẳn là sẽ quay lại mới đúng, nhưng hắn lại quên mất một việc quan trọng.
Khách hàng có quay lại hay không không phải là vấn đề, vấn đề là phải có khách biết được linh đan của hắn tốt ấy chứ.
Đang nghĩ ngợi, hai người kia cũng không nhìn những người khác, vượt qua dự kiến của mọi người, hiên ngang bước tới trước mặt Du Tiểu Mặc, ánh mắt nhìn qua ba bình linh đan, một người lên tiếng: “Linh đan này bán thế nào?”
Tất cả mọi người đồng loạt kinh ngạc há hốc miệng.