Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 362: thì ra vẫn còn có bí mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thực ra không phải là có thể, mà là chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ chọn linh tinh, sau đó sẽ dành chút xíu thời gian để tiếc nuối cho nguyên tố chi tâm, nhưng mấy giây sau là hắn sẽ quên chuyện này ngay, rồi ôm một đống linh tinh cười như tên ngốc, đây tuyệt đối là chuyện Du Tiểu Mặc sẽ làm.

Xà Cầu tỏ vẻ, nó đã nhìn thấu chủ nhân nhà mình rồi, cho nên nó không nghĩ Lăng Tiêu đại nhân sẽ đem chủ nhân làm cớ, bởi vì đây chính là sự thật.

Du Tiểu Mặc bị Xà Cầu đả kích đến nỗi tự chạy vào góc trồng nấm.

“Đợi đã!” Đúng lúc này, có người lên tiếng phản đối, giọng nói mềm mại phá vỡ sự yên lặng, hóa ra là Phù Dung tiên tử.

Sự chú ý của mọi người liền chuyển qua ả.

Phù Dung tiên tử ném cái nhìn u ám về phía Hắc Thiên, “Hắc Thiên, ban đầu ở đảo Kính Hoa đã thỏa thuận học viện Đạo Tâm chỉ có ba phần thôi mà, bây giờ ông lại hứa hẹn cho hắn bảy phần là có ý gì, ông coi chúng ta đều không tồn tại hả?”

“Thỏa thuận? Thứ nhất, người phá vỡ thỏa thuận hình như là các ngươi phải không.” Hắc Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết liếc nhìn ả, giọng nói lạnh lùng sát phạt.

Sắc mặt Phù Dung tiên tử thay đổi, “Ông đang nói bậy bạ gì thế, bọn ta phá vỡ thỏa thuận lúc nào? Ta thấy ông đang kiếm cớ cho mình thì có!”

“Có phải kiếm cớ hay không, tự các ngươi biết rõ.” Hắc Thiên nói, “Từ lúc bắt đầu các ngươi đã không có ý định hợp tác với chúng ta, không phải sao? Đã như vậy, chúng ta cần gì phải tuân thủ theo thỏa thuận với các ngươi?”

Thực ra tin tình báo của Hắc Thiên không được nhiều như họ, mấy lời này chỉ suy ra từ những dấu hiệu lúc trước mà thôi, hơn nữa lúc thỏa thuận bọn họ không hề lập lời thề, có muốn đổi ý cũng dễ.

Phù Dung tiên tử căm hận nghiến răng.

Thực ra ả cũng không muốn đấu với học viện Đạo Tâm và Lăng Tiêu, nhưng nam nhân này dã đòi bảy phần, chắc chắn ba phần còn dư lại cũng chẳng có phần của ả, ả không cam lòng đi về tay không như thế này.

“Phi Hạt, ngươi nói gì đi chứ?”

Phi Hạt nhìn thoáng qua Khâu Nhiễm cũng không cam lòng ở đằng kia, “Đương nhiên là ta không đồng ý, nhưng dù Lưu Ly Thủy Giao có chịu hợp tác với chúng ta, thì phần thắng cũng không cao.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Phù Dung tiên tử hơi vặn vẹo, nếu không phải tên cường giả Thần cảnh bỗng nhiên xuất hiện này, thì khả năng thắng của bọn họ phải lên tới bảy phần, vậy mà bây giờ lại bị một mình y làm rối loạn. Rốt cuộc thì người nam nhân này là ai, sao chẳng hề nghe nói tới, còn cả hai kẻ xa lạ đột nhiên xuất hiện rồi bị nam nhân nọ giết chết lúc này, tất cả đều quá bí ẩn.

“Ta cảm giác…”

“Cái gì?” Phù Dung tiên tử khó chịu hỏi lại, tâm trạng của ả lúc này rất tệ.

“Cảm giác người nam nhân này hình như đang giúp học viện Đạo Tâm, hình như hắn biết đám người đó.” Phi Hạt ngờ vực, nhưng quả thật là mấy người này mang lại cho gã cảm giác như vậy.

Phù Dung tiên tử sững sờ, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, ả phán đoán: “Không phải hình như, mà chính xác là hắn đang giúp học viện Đạo Tâm, nếu không thì sao có thể buông tha cho nguyên tố chi tâm đã nằm trong tay được, nói không chừng hắn là người được Hàn Công mời tới, hoặc giả… Hắn chính là Hàn Công.”

“Không thể nào.” Phi Hạt lập tức bác bỏ suy đoán này, “Nếu hắn là Hàn Công, thì sao Hắc Thiên lại không nhận ra, mà Hàn Công cũng cần gì phải giấu diếm thân phận.”

“Vậy ngươi nói giờ phải làm sao, chẳng lẽ phải buông tha cho cả nguyên tố chi tâm và linh tinh?” Phù Dung tiên tử giận dữ.

Sắc mặt Phi Hạt âm u khó đoán, sau nửa ngày cơ mặt căng cứng của gã hơi buông lỏng, “Ta quyết định, buông tha.”

Phù Dung tiên tử trợn tròn mắt, tức giận quát: “Ngươi có biết mình đang nói gì không, Phi Hạt, ngươi có phải là nam nhân không?”

Phi Hạt không buồn không giận, “Nếu như ngươi có thể đảm bảo người nam nhân kia không ra tay, đương nhiên ta sẽ không băn khoăn.” Ngày tháng tiêu dao còn rất dài, gã không muốn chết ở biển Vô Tận.

Phù Dung tiên tử giận tái mặt, nhưng ả không thể nào cam đoan.

Phi Hạt không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, quay người bỏ đi.

Gã vừa đi, cán cân đã nghiêng hẳn về phía học viện Đạo Tâm, chỉ trong giây lát, tình thế đã phát sinh biến háa.

Mặt Khâu Nhiễm đen sì chẳng khác gì đáy nồi, gã còn đang thuyết phục Lưu Ly Thủy Giao, vậy mà Phi Hạt đã rút lui giữa chừng, nếu sớm biết như vậy gã đã chẳng đem hy vọng vốn mong manh kia gửi trên người Phi Hạt, không ngờ Phi Hạt lại là một kẻ nhát gan như vậy.

“Lão phu cũng không tham gia!” Phi Hạt đi rồi, Lưu Ly Thủy Giao đột nhiên gào lớn.

Hắn không phải là kẻ không có não, chưa nói tới việc hợp tác với Khâu Nhiễm chẳng được lợi lộc gì, đã thế còn lỗ vốn, lùi một bước còn hơn, cứ coi như bọn họ đánh bại được học viện Đạo Tâm, thì một mình hắn cũng chẳng thế đánh lại được với Khâu Nhiễm và Hồng Vân, cần gì phải làm loại giao dịch thiệt thòi này.

Một người nữa rút lui, cán cân thắng lợi hoàn toàn nghiêng về phía Hắc Thiên.

Khâu Nhiễm thấy tất cả mọi người đều đi hết, gã không dám ở lại nữa, tranh thủ lúc mọi người vẫn chú ý tới Lưu Ly Thủy Giao, gã âm thầm truyền âm cho Hồng Vân, ý định lén lút đào tẩu.

Dù có mưu tính thế nào thì Khâu Nhiễm cũng không thể giấu diếm được Đoàn Kỳ Thiên, thấy gã định chạy trốn, Đoàn Kỳ Thiên thét lớn: “Khâu Nhiễm, đừng hòng trốn thoát!”

Âm thanh này lập tức kéo sự chú ý của mọi người lại.

Động tác của Hắc Thiên còn nhanh hơn cả Đoàn Kỳ Thiên, bóng đen vừa lóe lên đã xuất hiện trước mặt hồng Vân, đồng thời giơ chân lên đá về phía hắn, một cơn gió màu đen bay thẳng về phía Hồng Vân như muốn xé rách không gian.

Hồng Vân đành phải dừng lại.

Bên kia, Đoàn Kỳ Thiên và Huyết Đằng biến dị đã chặm Khâu Nhiễm lại.

“Đẹp trai quá à!” Ánh mắt sáng lấp lánh của Du Tiểu Mặc đang nhìn về phía Hắc Thiên, không ngờ bề ngoài của đại trưởng lão thoạt nhìn thì đã tuổi xế chiều, nhưng động tác còn ngầu hơn đám người trẻ tuổi kia quá nhiều luôn, chỉ cần ra tay đã làm cho người ta không còn tâm trí mà để ý tới bề ngoài nữa.

“Em nói ai đẹp trai?” Một giọng nói bỗng vang lên bên tai hắn.

“Đương nhiên là đại trưởng lão Hắc Thiên, động tác đá chân mới nãy của ông, quá hoành tráng!” Du Tiểu Mặc đáp không cần nghĩ ngợi.

Nói xong, hắn liền phát hiện không khí yên lặng này có gì đó kì lạ quá.

Khẽ quay đầu đã thấy Xà Cầu và Lam Cầu đều bày ra cái vẻ mặt ngươi nhất định phải chết.

Du Tiểu Mặc cười cười đầy bất an, “Mới nãy các ngươi hỏi ta hả?” Mau trả lời phải đi nào!

Xà Cầu đáp: “Phải… Mới là lạ.”

“Đau quá!” Du Tiểu Mặc đứng lên, hắn bị ép buộc bởi vì tai hắn đang nằm trong tay “phu quân”, bị nhéo chặt, đau đến nức mấy giọt nước mắt cá sấu của hắn suýt nữa đã rơi.

“Ngại ghê, mới nãy ta không nghe rõ, phu nhân có thể lặp lại lần nữa cho vi phu nghe chứ?” Lăng Tiêu cười đến là dịu dàng, lại còn ôn nhu tặng cho hắn một cơ hội.

Du Tiểu Mặc đau đớn biện minh: “Nói anh… Anh mới là người đẹp trai nhất vũ trụ.”

Lăng Tiêu cười, “Phu nhân, câu này cũng là thật tâm hả?”

Du Tiểu Mặc: “Còn thật hơn cả nhân dân tệ ấy chứ!”

Lăng Tiêu hỏi: “Phu nhân, nhân dân tệ là cái gì?”

Du Tiểu Mặc: “… Là một món đồ mà ai ai cũng mơ được sở hữu, cũng như kim tệ hay thủy tinh tệ ấy.”

Lăng Tiêu đập vỡ ngụy biện, “Vậy thì vì sao phu nhân lại muốn dùng nhân dân tệ để hình dung?”

Du Tiểu Mặc nhìn u đầy lo lắng, “Em bảo em nói sai anh có tin không?”

Lăng Tiêu cười thật dịu dàng: “Đương nhiên là tin, nhưng vi phu cũng xác định được một sự kiện, hình như phu nhân còn có bí mật chưa nói với vi phu.”

Du Tiểu Mặc, “…” Này này, đây là kiểu suy nghĩ gì mà nhạy bén quá vậy hả?

Nói đi nói lại một hồi, Du Tiểu Mặc thua triệt để!

“Anh đưa nguyên tố chi tâm cho đại trưởng lão chưa?” Du Tiểu Mặc xoa xoa lỗ tai, mới nãy hắn đều chú ý tới những người khác, không để ý liệu Lăng Tiêu đã giao dịch với đại trưởng lão chưa.

“Đưa rồi, ta đã bàn chi tiết tỉ mỉ với lão.” Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Nhiễm bị mấy người bao vây.

Du Tiểu Mặc hơi do dự, “Lại nói, sao anh chỉ cần bảy phần linh tinh?”

Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, vui vẻ nói: “Em muốn toàn bộ?”

Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi một cái, “Không có, em chỉ tò mò thôi mà.” Lăng Tiêu không phải là kiểu người sẽ tốt bụng đến mức chừa phần cho người khác.

Quả nhiên…

“Nếu như lấy toàn bộ, tuy có thể đựng trong không gian của ta và em, nhưng một cái linh mạch lớn như vậy, lại còn nằm sâu hai vạn mét dưới đáy biển Vô Tận, thì có bỏ thời gian hơn một năm cũng chưa chắc đã đào được hết, trừ khi họ tăng thêm nhân công.”

“Thế nhưng mà, nửa canh giờ trước không phải chúng ta đã đào được kha khá hả?” Du Tiểu Mặc nghi ngờ.

Lăng Tiêu ban cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ, “Em cảm thấy viện trưởng của học viện Đạo Tâm sẽ đi hộ tống để đào linh tinh giống ta sao?”

Du Tiểu Mặc cứng họng, đúng là làm gì có vị cường giả nào sẽ dùng gáo vàng để múc giếng bùn như Lăng Tiêu đây.

“Cái gì cần làm cũng đã làm rồi, đi thôi.” Lăng Tiêu thúc dục.

“Nhưng sư phụ…” Du Tiểu Mặc hơi do dự.

“Chẳng lẽ em còn muốn ở lại xem hết cuộc chiến hay sao?”

“Không có…”

“Đừng quên, chúng ta còn để lại không ít cục diện rối rắm cần thu dọn, ví dụ như làm sao để an toàn chạy thoát khỏi tay Quái Hồ, nếu làm gì sơ sót, bọn họ sẽ nghi ngờ chúng ta ngay.”

Y vừa nhắc tới, Du Tiểu Mặc đã thấy đau đầu, cuối cùng đành phải rời đi cùng y. Tuy thực lực của Hồng Vân rất mạnh, nhưng có mạnh đến mấy cũng chẳng thể địch đổi Hắc Thiên và Đoàn Kỳ Thiên.

Trên đường đi tìm Diêm Pháp, đám Tiểu Hắc vừa càn quét sạch sẽ Lưu Ly hành cung cũng chạy tới tập hợp, Lưu Ly Thủy Giao cất giấu không ít bảo bối. Lúc Du Tiểu Mặc dùng giọng nói hâm mộ đòi chia của, bị Tiểu Hăc ghét bỏ một vạn lần luôn, cuối cùng chỉ có Tiểu Cầu và Miêu Cầu dùng thái độ như ban thưởng đưa cho hắn hai món bảo vật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio