P ĐỀ CỬ
“Nam Thần là một trong tứ đại Chiến Thần của gia tộc Xích Huyết, hắn tên là Du Thiên Nam, phụ trách nam chiến đội, cũng là chiến đội lừng lẫy tiếng tăm khắp Nam Lục, vì gia tộc Xích Huyết chinh chiến bốn phương, lập được không ít công lao; lại nói tiếp, ta còn có một tin tức khác, không biết Đông Thần trong tứ đại Chiến Thần đã chết trong tay ai, vị trí của hắn đã bị người khác thay thế rồi.”
Du Tiểu Mặc xấu hổ cắt ngang lời y: “Hùng đại ca, ngươi nói cho chúng ta biết trước liệu có thể thăm dò chuyện này không đi.”
“Ngại ghê, tính ta nó thế đó, cứ nói đến mấy việc này là ta cứ thao thao bất tuyệt mãi.” Hùng Tiếu cười cười xấu hổ, sau đó lại nghiêm mặt: “Chuyện các ngươi nhờ không phải là không thể nghe ngóng, có điều độ khó khá cao, cần tốn khá nhiều thời gian.”
“Bao lâu?” Lăng Tiêu hỏi.
Hùng Tiếu giơ ngón tay lên, “Nếu phỏng đoán cẩn thận, thì ít nhất là ba tháng.”
Du Tiểu Mặc hoảng sợ thốt lên: “Phải lâu như vậy sao?”
Hùng Tiếu chân thành nói: “Như thế này đã là ngắn rồi, mấy năm trước, không biết vì lý do gì, gia tộc Xích Huyết đột nhiên tiến thanh một cuộc thanh tẩy lớn, nhất là bổn gia, rất nhiều tai mắt của Thương Minh đều bị rút đi, cho nên bây giờ muốn thăm dò tin tức của gia tộc Xích Huyết khó hơn xưa gấp ba bốn lần.”
Du Tiểu Mặc cũng hiểu điểm này, nếu tai mắt không có thì lại phải sắp xếp thêm lần nữa, quá trình rất khó khăn, còn cần nhiều thời gian, “Hùng đại ca, nếu đã lâu như vậy, không bằng ngươi tiện thể nghe ngóng tin tức về hai người khác cho chúng ta.”
“Được, ngươi nói đi.”
“Hai người này, một người tên là Ngân Qua, một người tên là Triển Vũ Hiên.”
Hùng Tiếu trầm ngâm nói: “Ngoại trừ tên, bọn họ không còn đặc điểm gì sao.”
Du Tiểu Mặc đáp: “Có, Ngân Qua có một mái tóc màu bạch kim rất lóng lánh, tóc của Triển Vũ Hiên màu đen, một người lạnh lùng, một người ôn hòa, rất dễ phân biệt.”
Hùng Tiếu vừa cười vứa nói: “Đặc điểm rõ ràng như vậy thì dễ tìm hơn nhiều, nhưng mà ta là thương nhân nha, dù là bạn bè cũng không thể giúp các ngươi miễn phí được.”
Du Tiểu Mặc biết rõ mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy được mà, liền nói ngay: “Được rồi, ngươi muốn thù lao thế nào, ta nói trước, ngươi đừng có nghĩ tới Thôn Kim thú và nguyên tố chi tâm đó.”
Hùng Tiếu bật cười ha hả, “Ngươi nói chuyện cũng thẳng thắn ghê, yên tâm, ta sẽ không làm mấy chuyện như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu, việc thứ hai coi như tặng kèm, còn chuyện thứ nhất vì khá khó, cho nên Thương Minh không nhận linh tinh, các ngươi chỉ có thể lấy ra một vài thứ có giá trị để trao đổi, nếu như không đủ, có thể dùng linh tinh để bù vào phần thiếu.”
Du Tiểu Mặc sững sờ, trong không gian của hắn có không ít bảo bối, nhưng đa số đều không thể lấy ra được.
Lăng Tiêu ghé vào tai hắn nói nhỏ một câu.
Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Đúng rồi, còn có thứ đó.”
Sau đó hắn lấy một khối băng điêu nhỏ vẫn luôn để trong không gian ra, đưa cho Hùng Tiếu, “Ngươi thấy thứ này được không?”
Hùng Tiếu nhận lấy, lập tức cảm thấy lạnh buốt, hơi kinh ngạc, “Thứ này có thể linh luyện ra linh dịch, các ngươi còn có bao nhiêu?”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
Hùng Tiếu suy tư một chút, “Ít nhất là hai mươi khối băng điêu cao hơn hai thước, tuy loại này có thể tinh luyện ra linh dịch, nhưng nếu muốn tinh luyện ra linh dịch tinh khiết gần %, thì một khối băng điêu chỉ có thể tinh luyện ra ba giọt.”
Du Tiểu Mặc giật mình, hắn nhớ rõ lần đầu tiên đấu giá linh dịch, một khối băng điêu đã tinh luyện ra được bốn mươi năm mươi giọt gì đó cơ mà, đến nơi này lại còn mỗi ba giọt.
Du Tiểu Mặc không lo lắng Hùng Tiếu sẽ lừa hắn, linh dịch có độ tinh khiết xấp xỉ % thì cũng gần như linh thủy trong không gian của hắn rồi, nếu muốn đạt tới loại trình độ này, cần phải tinh luyện rất nhiều lần, đương nhiên tới bước cuối cũng chỉ còn vài giọt mà thôi. Hơn nữa, đống băng điêu kia cũng để đó, không có quá nhiều tác dụng với hắn.
Cuối cùng, hai bên thỏa thuận, Du Tiểu Mặc đưa ngay cho Hùng Tiếu mười khối băng điêu, phần còn lại đợi đến khi Thương Minh thăm dò được tin tức lại giao sau.
Sau đó, vì Hùng Tiếu còn phải đi tìm quà sinh nhật cho tiểu sư đệ, cho nên cáo từ trước, dẫn theo đoàn người của Thương Minh rời khỏi nơi này, những người vây xem thấy sự việc đã kết thúc, cũng nhao nhao rời đi.
Người của Ngự Thú Công Hội vẫn còn đứng đợi Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.
Kiều Vô Song thấy họ đã nói xong, liền hỏi: “Không biết hai vị muốn nói chuyện gì với chúng ta?”
Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Nghe nói Ngự Thú Công Hội nổi tiếng với Ngự Thú Pháp, không biết nếu muốn học tập thì phải làm sao?”
Kiều Vô Song không thể ngờ bọn họ lại nói tới chuyện này, nghe ý của Lăng Tiêu thì có vẻ hứng thú với Ngự Thú Pháp, ánh mắt vô thức nhìn qua Du Tiểu Mặc, xem ra người muốn học là hắn.
Hoàng Phủ Lập vuốt râu nói: “Muốn học Ngự Thú Pháp của Ngự Thú Công Hội, có ba cách, một là nhận nhiệm vụ mà Ngự Thú Công Hội ban bố, phần thưởng sẽ có liên quan tới Ngự Thú Pháp, công hội sẽ căn cứ vào độ khó dễ của nhiệm vụ để ban thưởng.”
Nghe ý tứ là, mỗi người chỉ được ban thưởng mấy cái Ngự Thú Pháp mà thôi, nhưng Ngự Thú Pháp rất nhiều, nếu muốn lấy được toàn bộ Ngự Thú Pháp, sẽ phải làm nhiệm vụ tối ngày mất.
“Còn cách thứ hai thì sao?”
“Cách thứ hai là gia nhập Ngự Thú Công Hội, trở thành đệ tử của công hội, nhưng điều này rất nghiêm khắc, cần phải tuyên thệ trung tâm với Ngự Thú Công Hội, chỉ có như vậy mới học được Ngự Thú Pháp cấp cao hơn.”
“Cách này cũng phiền toái quá, còn cách thứ ba?”
Kiều Vô Song khẽ cười, “Hoàng Phủ trưởng lão, để con nói cho, cách thứ ba khá đặc biệt, cần phải tới Trung Thiên mới có thể làm được, đó chính là báo danh gia nhập vào Tiêu Dao Viện do Thông Thiên Điện sáng lập, trở thành viện sinh của Tiêu Dao Viện.”
Du Tiểu Mặc mở hai mắt thật lớn, Tiêu Dao Viện do Thông Thiên Điện sáng lập?
Kiều Vô Song gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe đồn hai vị hội trưởng sáng lập ra Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội đều xuất thân từ Thông Thiên Điện, mà Tiêu Dao Viện được sáng lập từ vạn năm trước, bên ngoài thì Tiêu Dao Viện là do hai vị hội trưởng sáng lập, nhưng trên thực tế Thông Thiên Điện mới là người sáng lập thật sự, do hai vị hội trưởng điều hành.”
“Tác dụng của Tiêu Dao Viện là bồi dưỡng nhân tài, nhưng bọn họ chỉ tuyển đan sư, bởi vì bất kể là Đan Sư Công Hội hay là Ngự Thú Công Hội, chủ yếu cần dùng tới sức mạnh linh hồn, cho nên hàng năm Tiêu Dao Viện sẽ tuyển một loạt viện sinh, thông qua kiểm tra, xem bọn họ thích hợp đi theo con đường luyện đan hay ngự thú hơn, đương nhiên, cũng có một vài thiên tài vừa thích hợp luyện đan lại vừa thích hợp ngự thú, nhưng mấy người thế này rất hiếm hoi.”
Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Cho nên ý của ngươi là, tới Tiêu Dao Viện có thể học được tất cả Ngự Thú Pháp hả?”
Kiều Vô Song gật đầu, “Trên lý luận thì đúng là thế, nhưng sẽ không để các ngươi học miễn phí đâu, Ngự Thú Pháp hoàn chỉnh có mấy cấp bậc, phải dựa vào thực lực của mình mà đạt được.”
Du Tiểu Mặc nói: “Đương nhiên rồi.”
Trên đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí!
“Hai vị có thể suy nghĩ kĩ xem chọn cách nào.” Hoàng Phủ Lập nói.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, thực ra cá nhân hắn đã nghiêng về phương án thứ ba rồi, cách một quá phiền toái, cứ phải làm nhiệm vụ không ngừng, cách hai thì sẽ bị trói buộc, cho nên chỉ còn cách ba mà thôi.
Lăng Tiêu nhíu mày, sáng lập từ vạn năm trước, khi ấy cũng là lúc y rời khỏi đại lục Thông Thiên, hoàn toàn không biết gì về Tiêu Dao Viện, suy nghĩ một lát liền hỏi: “Nếu gia nhập Tiêu Dao Viện, liệu sau này có nhất định phải vào Đan Sư Công Hội hoặc Ngự Thú Công Hội không?”
Kiều Vô Song cũng không bất ngờ khi y hỏi câu này, trên thực tế, đại đa số viện sinh đều hỏi như vậy khi gia nhập Tiêu Dao Viện, hắn nói: “Không, Tiêu Dao Viện vẫn dân chủ lắm, không miễn cưỡng phải gia nhập vào hai công hội, nhưng có một điều phải chú ý, đó là phải tín ngưỡng thông thiên điện.”
Điểm này, Du Tiểu Mặc không để trong lòng, không phải là tín ngưỡng sao, tâm là của mình, cho dù hắn không tín ngưỡng thì cũng chẳng có ai biết.
“Lúc nào Tiêu Dao Viện tuyển viện sinh?” Lăng Tiêu lạnh nhạt hỏi.
Kiều Vô Song tính toán thời gian, “Hẳn là một tháng sau, nhưng tốt nhất là các ngươi phải lên đường ngay đi, đi từ Nam Lục đến Trung Thiên phải mất gần hai tháng, nhưng nếu các ngươi có một chiếc thuyền lá Thường Thanh, thời gian sẽ rút ngắn xuống một nửa.”
Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã mua cái thuyền lá từ gia tộc Hạ Nhĩ.
Sau đó, Hoàng Phủ Lập lấy ra một thứ như thiếp mời, đưa cho họ rồi nói: “Đây là thiếp đề cử của lão phu, có nó, các ngươi có thể giảm bớt rất nhiều thủ tục, đi thẳng tới Tiêu Dao Viện để báo danh, nhưng mặc dù có lão phu giới thiệu, muốn trở thành viện sinh của Tiêu Dao Viện, còn cần phải thông qua vài đợt kiểm tra nữa.”
Du Tiểu Mặc nhận lấy tấm thiếp, quả nhiên thấy danh tự của Hoàng Phủ Lập ở trên đó, “Ân tình của hai vị, chỉ có thể đợi ngày sau báo đáp.”
Hoàng Phủ Lập cười tủm tỉm: “Không cần khách khí, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Du Tiểu Mặc cười ha hả: “Vậy thì ta đây cũng không khách khí mà nhận cái tay này rồi.”
Nụ cười của Hoàng Phủ Lập hơi cứng lại, sao nghe câu này thấy rất rất kỳ cục thế nhỉ?
Cuối cùng Kiều Vô Song cũng nhìn ra, thực tình thì Du Tiểu Hắc này là một người có suy nghĩ rất kì lạ, nói chuyện rất buồn cười, nhưng cũng hiểu được là đang nói đùa, là một người rất thú vị.
Sau đó người của Ngự Thú Công Hội cũng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, còn có đám Xà Cầu đã lén lút rời đi nên không quay lại được nữa…