Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 429: vũ khí thành tơ lụa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng kêu thảm thiết thình lình vang lên kia làm mọi người ngơ ngác, sau đó lại thấy năm gã tay chân của Vũ Thành đều ngã nhào trên đất, mặt tái nhợt. Kẻ nào kẻ ấy ôm đầu, như thể bị kích thích, điên cuồng đập đầu vào đất, rất nhanh đã thấy vết máu xuất hiện.

Vũ Thành giật mình ngơ ngác, lúc tỉnh táo lại, ánh mắt tràn ngập sát khí đã rơi vào Du Tiểu Mặc đang tựa trên vai Lăng Tiêu, người kia nào còn kinh hoảng, cái mặt đang cười hì hì kia vô cùng chói mắt.

“Là ngươi làm!”

“Sao ta biết.” Du Tiểu Mặc rụt đầu lại.

Đương nhiên Vũ Thành không tin, nét mặt càng phẫn nộ hơn, “Các ngươi có gan, thì hôm nay lão tử đếch thèm quan tâm các ngươi có phải là viện sinh của Tiêu Dao Viện không, dám đùa giỡn ta, thì đừng hòng ra khỏi đây.”

Du Tiểu Mặc rất ngạc nhiên, tên này moi đâu ra lắm tự tin quá vậy? Chỉ là một tu luyện giả Hoàng cảnh bảy sao thôi mà, còn hung hăng càn quấy hơn cả hắn nữa.

Lăng Tiêu chẳng muốn nói nhiều, giải thích cho Du Tiểu Mặc, “Trong sòng bạc này có hai gã cường giả Đế cảnh, đại khái là hắn cậy vào chỗ đấy.”

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện nhân vật khả nghi, “Vậy bây giờ phải làm sao, hình như hắn muốn giữ chúng ta ở lại thật á, nếu không quật ngã hắn, chắc hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, nhưng trong sòng bạc lại có người của hắn, nếu chúng ra tay…”

“Thế thì giết hết chúng đi là xong.” Du Tiểu Mặc câm nín, đây đúng là ý kiến hay… Mới là ạ! Sòng bạc này hình như cũng có máu mặt lắm, nếu giết chúng rồi ai mà chắc liệu đêm nay có người tìm tới báo thù không, đừng quên bọn họ còn ở lại ngay phía trên.

Du Tiểu Mặc châm chước hạ giọng, “Hay là chúng ta…”

“Rầm—— “ Tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng bàn bị lật đã ngắt lời hắn

Đợi Du Tiểu Mặc nhìn sang, nhân vật chính của sự kiện này đang nằm trong một đống hỗn độn, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, cả người đều bày tỏ ‘Ta sắp chết rồi’.

Hai bóng người bay ra từ trong góc, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Vũ Thành, hai người sốt ruột đỡ Vũ Thành dậy, xem xét thương thế của hắn, sắc mặt khẽ thay đổi, con mắt âm u hơn nhiều.

Tuy nói vụ việc này là do Vũ thiếu gia tự gây ra, nhưng không nói hai lời mà đã ra tay với Vũ thiếu gia, hiển nhiên là không để bọn họ vào mắt.

“Vũ thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Lão giả cau mày nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Vũ Thành.

Toàn thân Vũ Thành đã ở biên giới sắp nổi giận, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế này, phụ thân của hắn là một trong những quản sự của sòng bạc Song Ngư, tuy sòng bạc Song Ngư chỉ là một sòng bạc, nhưng thật ra nó là thế lực lớn nhất thành Trung Tâm, Vũ Thành đã tiêu dao ở thành Trung Tâm này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ đám đối xử với hắn như thế.

“Ta muốn để ngũ mã phanh thây chúng, không cần để ý tới Tiêu Dao Viện, bọn chúng còn chưa chính thức trở thành viện sinh, cho dù giết chúng ta cũng không thành vấn đề.” Vũ Thành đã giận tới cực điểm, ngược lại còn hơi tỉnh táo.

Lão giả thấy thế, hít một hơi, lúc này mới đặt sự chú ý lên người Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, vừa nhìn đã không khỏi ồ một tiếng, lão có thể nhìn thấy thiếu niên sau lưng là đan sư cấp chín, nhưng lại không thể nhìn thấu nam nhân.

Một lão giả khác cũng phát hiện ra điểm này, ban đầu còn định động thủ tóm gọn hai người, giờ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, bây giờ nhớ lại, người này ra tay nhanh như vậy, ngay cả họ cũng không kịp phản ứng, đủ để chứng minh thực lực của y còn cao hơn họ.

“Các ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau động thủ.” Vũ Thành không biết suy nghĩ trong lòng họ, thấy hai người còn đứng sững tại chỗ không chịu động thủ, nổi đóa.

Lão giả cười khổ: “Vũ thiếu gia, không phải là chúng ta không muốn động thủ, mà là thực lực của người kia còn cao hơn chúng ta, ngay cả hai người chúng ta liên thủ cũng chẳng làm gì được.”

Bọn họ cũng muốn hòa giải lắm, nhưng Vũ thiếu gia đã nói trước mặt mọi người, hắn ra mặt vì huynh đệ.

Sắc mặt Vũ Thành đổi từ trắng sang xanh, cường giả mạnh hơn cả hai người, hoặc là Đế cảnh bảy sao, hoặc là cường giả Thần cảnh, nếu là phương án trước thì tốt, tửu lâu Song Ngư cũng có cường giả Thần cảnh, nhưng nếu là phương án thứ hai thì phiền toái rồi, trên cơ bản là không thể đắc tội.

Với tư cách là con trai của quản sự sòng bạc, Vũ Thành đã gặp rất nhiều loại người, tuy hắn ương bướng, nhưng cũng không phải là không có mắt nhìn người, nếu không phải An Kiều nói với hắn là đối phương chỉ có hai người, hơn nữa thực lực chẳng đáng là bao, bây giờ biết sự thật khác hoàn toàn với thông tin lúc trước, Vũ Thành không khỏi oán trách.

“Hai vị, thật ra là có hiểu lầm, không bằng dừng ở đây, hai vị cảm thấy thế nào?”

Lão giả thấy thái độ của Vũ thiếu gia đã mềm hơn, liền biết hắn không để tâm tới chuyện này nữa, đây cũng là nguyên nhân lão khá thích Vũ Thành, cầm được thì cũng buông được.

Chung quanh lập tức vang lên từng đợt âm thanh bàn tán xì xào, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Vũ Thành bị đánh, vậy mà còn chủ động xuống nước cầu hòa.

Quả nhiên, nắm đấm mới là đạo lý cứng rắn nhất.

Du Tiểu Mặc còn tưởng sẽ có một phen “ác chiến” chứ, không ngờ lại kết thúc như vậy, hắn không phải là người không biết nói lý, dù sao thì bớt đi một kẻ địch cũng tốt hơn, mà ngay từ đầu hắn và Vũ Thành đâu có thù hận, không cần vì thằng ngu kia mà kết thù, quá lỗ!

“Cứ như vậy đi.”

Đang định bỏ đi, Du Tiểu Mặc đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc, bên trong chứa một viên linh đan trắng như tuyết, tiện tay ném cho Vũ Thành: “Đây là đan trị nội thương.”

Vũ Thành sững sờ nhận lấy, lúc hắn nhìn thấy viên linh đan đang lăn trong bình, nét mặt bỗng trở nên quái dị.

Khi hắn còn mải sững sờ, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã đi ra ngoài.

Giọng nói hơi kích động của lão giả vang lên, “Vũ thiếu gia, đây chính là linh đan cấp chín Sinh Linh đan?”

Vũ thành đáp lại, biểu lộ phức tạp.

Sinh Linh đan là bản nâng cấp của Sinh Cốt đan, Sinh Cốt đan là linh đan cấp sáu, chỉ làm cho tay chân mọc lại lần nữa, nhưng Sinh Linh đan lại cao hơn một tầng, có thể trị cả nội thương và ngoại thương, chỉ cần không bị chặt đầu, thì vết thương có nặng đến mấy cũng khôi phục được, hơn nữa còn không ảnh hưởng tới thực lực, nếu gặp kỳ ngộ còn có thể đột phá.

Cái này chính là đồ tốt, bởi vì không phải đan sư cấp chín vào cũng luyện được, loại linh đan này có yêu cầu rất cao với đan sư.

“Vũ thiếu gia, xem tỉ lệ linh đan này, hình như là linh đan thượng phẩm đó, xem ra người kia thật sự muốn hòa giải với ngươi.” Một lão giả khác cảm thán.

Nhờ lão nhắc nhở, Vũ Thành mới chú ý tới điểm này, linh đan hạ phẩm hay trung phẩm làm sao có thể so với giá trị của linh đan thượng phẩm, nếu giữ lại nó để sau này dùng, chắc chắn sẽ thành cây cỏ cứu mạng.

“Vũ thiếu gia, viên Sinh Linh đan này…” Lão giả nhìn viên linh đan trong tay hắn, muốn nói lại thôi.

Vũ Thành lập tức lùi lại, trợn mắt nói: “Làm gì đó, đây là của ta.”

Lão giả cứng họng, rõ ràng vừa này còn ra vẻ vướng mắc, giờ đã thay đổi nhanh như vậy rồi, nhưng mà, lão nhìn sắc mặt Vũ Thành, qua sự kiện lần này, chắc chắn sẽ không qua lại với tiểu tử kia nữa.

Tuy thiếu đi một mối quan hệ với Đan Sư Công Hội, nhưng không thể để cho tiểu tử tâm thuật bất chính kia làm hư Vũ thiếu gia, bản thất của thiếu gia nhà họ vẫn tốt lắm.

Hai người liếc nhau, không ngờ lại có phúc trong họa, xem ra rất có thể thiếu niên tên Du Tiểu Hắc kia lại là phúc tinh của thiếu gia cũng khó nói.

Lúc bọn họ đang cảm thán trong lòng, Du Tiểu Mặc đang cười trộm.

Thật ra là hắn cố ý đưa viên Sinh Linh đan kia đó, bởi vì hắn nhìn ra được, một người vừa hay tin huynh đệ bị sỉ nhục đã lập tức ra mặt giúp đỡ, hẳn không phải là kẻ đại gian đại ác gì, còn nữa, tuy từ đầu tới đuôi Vũ Thành đều biểu hiện rất phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt vẫn còn lý trí.

Một người như vậy chắc chắn không ngu xuẩn như An Kiều đâu, cho nên hắn lợi dụng viên linh đan này để làm Vũ Thành xao động, lần sau gặp mặt, chắc sẽ không còn địch ý với họ nữa rồi.

Cuối cùng là An Kiều, nếu biết rõ huynh đệ tốt lại có thiện cảm với họ, chẳng biết sẽ có cảm giác gì nhỉ…

Lăng Tiêu phát hiện cứ thỉnh thoảng Du Tiểu Mặc lại phát ra tiếng cười hí hí rất ngu xuẩn, liền biết hắn lại muốn được hành hạ rồi đây, lập tức bước nhanh hơn, vừa về đến phòng đã ném hắn lên giường.

Du Tiểu Mặc lăn vào giữa giường, lại bò dậy, vừa ngẩng đầu đã hỏi: “Anh làm gì…” Sau đó hắn thấy Lăng Tiêu đang cởi đồ, lại yên lặng bò vào bên trong.

Tuy chưa nói hết câu, nhưng Lăng Tiêu đã giương mắt nhìn hắn, trong mắt đen kịt một màu.

Du Tiểu Mặc giải mã ra được một tin tức làm cho người ta đau cả trứng —— Ta muốn làm em! Cho nên mới nói hiểu rõ đối phương quá cũng không tốt, hắn thật sự không biết đến cùng thì lúc nãy hắn đã chạm vào dây thần kinh yếu ớt nào của y, anh nói đi, em sửa không được hả?

Lăng Tiêu cởi đồ xong liền đi tới, túm chân Du Tiểu Mặc lôi ra ngoài, đè hắn dưới thân, Du Tiểu Mặc còn định kháng nghị thì bờ môi đã bị chặn lại, cái tay đang nắm cằm hắn cũng dùng sức bóp mạnh.

Du Tiểu Mặc da mịn thịt mềm tỏ vẻ rất đau.

Dưới hình huống môi bih chặn chỉ có thể phun ra mấy tiếng rên sỉ, Du Tiểu Mặc cảm giác toàn thân đều bị sờ soạng một lượt, cái tay xấu xa kia đang xé toang y phục trên người hắn, mới mấy giây mà hắn còn trần trụi hơn cả Lăng Tiêu, chưa kịp phản ứng, hai chân đã bị đặt lên vai người nọ.

Còn không thèm dạo đầu luôn, Du Tiểu Mặc cảm giác phía dưới đang bị căng ra, thứ nóng hổi kia đang gắng gương chôn vào cơ thể hắn, Du Tiểu Mặc tức đến nỗi đạp đạp vai Lăng Tiêu, sắp chết rồi!

Giường kêu kẽo kẹt lắc lư…

Viết lên khúc hát thảm thiết của ai đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio