Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 494: đồng đội như heo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặt Giang Lưu đã được chữa trị, hai con mắt mà giờ là hai lỗ thủng đen ngòm đang được đắp vải ướt, nhìn theo góc độ của Du Tiểu Mặc có vẻ cũng không thảm thiết ghê lắm, tối đa là sắc mặt tái nhợt.

Du Tiểu Mặc do dự một chút, vẫn gạt bỏ ý định đi xuống xem sao, lỡ đâu Đường Trung Hoa trở về bắt gặp được, nhất định sẽ đánh nhau, thực lực của lão già kia ngang ngang hắn.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lại xếp mái ngói về chỗ cũ.

Mấy thứ như mái ngói này phải cầm nhẹ nhàng đặt cẩn thận, bằng không chỉ hơi va chạm một chút là phát ra tiếng vang ngay, nhất là trong đêm tối yên tĩnh thế này, âm thanh còn bị phóng đại lên vài lần.

Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn đã cẩn thận lắm rồi, vậy là lúc chân của hắn dẫm lên miếng ngói nào đó, lập tức phát ra tiếng răng rắc, trong lòng đang chửi thề ầm ĩ.

Ngói gì mà vừa dẫm đã vỡ vậy, chất lượng quá kém!

“AI ĐẤY?”

Mấy người dưới phòng bị động tĩnh trên nóc nhà làm kinh động, kể cả Đường Trung Hoa vừa trở về, phản ứng của lão nhanh hơn cả thủ vệ, không tới một giây đã bay lên nóc nhà.

Nhìn thấy bóng đen sắp biến mất trong màn đêm, Đường Trung Hoa lập tức đuổi theo.

Thủ vệ không đuổi theo, nhưng bọn hắn đi báo thành chủ, cũng báo luôn cả hướng Du Tiểu Mặc bỏ chạy, nếu trở thành ba ba trong hũ thì việc chạy khỏi phủ thành chủ cũng khó khăn.

Du Tiểu Mặc chạy như có lửa đốt sau mông, đây là lần đầu tiên hắn gặp bất lợi từ khi bước vào thế giới này đó, không tìm được long huyết thì thôi, còn bị phát hiện.

Bây giờ hắn chỉ có thể chạy về hướng không người, còn bản đồ phủ thành chủ đã chẳng có tác dụng gì mấy, vì bắt người, tất cả lối ra trong phủ đều bị canh chừng.

“Má ơi, đuổi nhanh quá vậy!”

Du Tiểu Mặc xẹt qua một chạc cây, quay đầu nhìn Đường Trung Hoa đuổi theo xít sao, như quỷ đòi nợ á, có phải thủ vệ đâu mà, làm gì phải đuổi như muốn bán mạng vậy hả!

Hắn không biết là, Đường Trung Hoa cho rằng hắn đã trộm mất long huyết, mà long huyết là mục tiêu của chúng, đương nhiên không thể cho hắn lấy đi.

Du Tiểu Mặc quay đầu liếc mắt nhìn cánh rừng rậm rạp trước mắt, cánh rừng đen thui kia có vẻ không có người, nhưng nếu xông nào thì thật sự biến thành ba ba trong hũ rồi, do dự một chút, Du Tiểu Mặc vẫn ngoặt vào hướng ít người hơn.

Mượn bóng đêm che chắn, Du Tiểu Mặc tăng tốc độ chạy điên cuồng, thoáng chốc đã mất hút.

Đường Trung Hoa đáp xuống một sân nhỏ, phát hiện đây là nơi bày tiệc của phủ thành chủ, ngoại trừ sương phòng thì cũng là nơi ít thủ vệ nhất, không khỏi nhíu mày lại.

Hình như tên trộm này rất quen thuộc với địa hình của phủ thành chủ, chẳng lẽ là người trong phủ?

Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, một đội thủ vệ mười lăm người đột nhiên xông vào, đội trưởng nhìn thấy Đường Trung Hoa lập tức đi tới.

“Đường tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”

Đường Trung Hoa nói: “Ta đuổi theo tên trộm, các ngươi có thấy ai khả nghi không?”

Đội trưởng nhíu mày suy tư một lát, lắc đầu. “Việc này… Tiểu nhân cũng không thấy ai khả nghi.”

“Chắc chắn là hắn còn ở đây, ngươi lập tức dẫn người tìm xem sao.” Đường Trung Hoa không bất ngờ, tốc độ của người kia không tệ, thực lực có vẻ ngang bằng lão, hơn nữa còn có chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ sợ không dễ bắt.

“Vâng!”

Đội trưởng lập tức dẫn theo đội thủ vệ, chia làm ba tiểu đội, mỗi đội năm người.

Sau đó chỉ bị bọn họ lục soát theo từng hướng, tất cả tách ra, Đường Trung Hoa cũng tìm theo hướng có khả năng đào tẩu nhất.

Không ai ngờ, một thanh niên mặc đồng phục thủ vệ đột nhiên đi tới từ góc tối nào đó, yên lặng đuổi theo đội ngũ.

Bên kia, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng cũng bị đuổi tới nỗi nhảy trên nhảy dưới.

Chúng đuổi theo hướng của chủ nhân ngốc, nhưng chủ nhân cũng đang di động, kết quả là trơ mắt nhìn khoảng cách ngày càng bị kéo dài, thật xót xa!

May mà chúng nhỏ, người của phủ thành chủ cũng không ngờ thủ phạm lại là hai con tiểu yêu thú, vì vậy vẫn thoát nạn trong gang tấc. Ngay từ đầu là thế, nhưng từ khi thành chủ Tinh La tự mình ra trận, vận may của chúng đã chấm dứt.

Thành chủ thành Tinh La là một cường giả Thần cảnh hai sao, quản lí cả một thành, có thể thấy lão vẫn có mấy phần bảnh lĩnh, không phải chỉ là một lão già tinh trùng lên não.

Gã vừa tự thân xuất mã, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng nhanh chóng bị phát hiện, mặc kệ chúng chạy tới đâu đều có thủ vệ đuổi theo, may mà chúng có ưu thế bẩm sinh, lúc này mới thoát.

Thành chủ với khuôn mặt lạnh như phủ băng nhìn hướng Thôn Kim thú và Tiểu Binh chạy trốn, lão đã tới kim khố xem qua, tuy long huyết không bị trộm, nhưng mấy thứ có giá trị trong kim khố đã bị khoắng sạch phân nửa, nếu không tìm lại, phủ thành chủ sẽ bị tổn thất nặng nề.

“Thành chủ, chúng chạy về phía tây.” Một đội trưởng đội thủ vệ chạy tới báo cáo.

“Phía tây à? Ngươi lập tức thông báo cho thủ vệ phía tây, bảo chúng bao vây lại, nhất định phải hốt gọn một mẻ.” Thành chủ âm tàn nói.

“Dạ, thành chủ!”

Du Tiểu Mặc vừa nghe được tin tức này liền biết Thôn Kim thú và Tiểu Binh đã bị phát hiện rồi.

Rõ ràng đã bảo chúng sau khi bị phát hiện phải chạy khỏi phủ thành chủ ngay, vậy mà đến bây giờ vẫn chạy vòng vòng khắp nơi này, trẻ con khó dạy!

Thủ vệ phát huy tinh thần truy quét, không nhìn thấy đối tượng khả nghi, nhưng phạm vi càng ngày càng co lại, cũng không lâu lắm, Du Tiểu Mặc liền thấy mấy đội thủ vệ khác chạy về phía này.

Tình hình này, một là hai đứa đã chạy thoát, hai là chúng đang ở trong phạm vi tìm kiếm, giả thiết thứ nhất thật là vui mừng, còn giả thiết thứ hai thật là khiến hoa cúc nhức nhối.

“Tìm được rồi!”

Đúng lúc này, một tiếng gào hưng phấn đột nhiên vang lên.

Du Tiểu Mặc giật mình, thủ vệ bắt đầu chuyển động, khi bọn họ đuổi theo, quả nhiên có một cái bóng màu vàng đang chạy về bên này, tốc độ nhanh như chớp, đúng là Thôn Kim thú, chắc Tiểu Binh đang đậu trên người nó.

Du Tiểu Mặc còn chưa kịp phản ứng, “đồng đội” của hắn đã xông ra.

Thôn Kim thú xoay người tránh, linh hoạt tránh khỏi tầm tay của thủ vệ, cuối cùng nhẹ nhàng rơi trên một tảng đá, cặp mắt màu xanh lam lóe lên ánh sáng lập lòe, tròng mắt phản chiếu một bóng người, đột nhiên sáng lên, thời điểm thủ vệ bổ nhào tới, nó dùng sức đạp hai chân, lao về hướng người nào đó.

Du Tiểu Mặc đang định bỏ chạy thì Thôn Kim thú đã lao thẳng vào lòng hắn, trước mắt bao người, đúng là ứng nghiệm cái câu không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Hình ảnh như dừng lại ở giây phút này.

“Làm tốt lắm, mau tóm lấy nó!”

Một gã đội trưởng không phát hiện Du Tiểu Mặc là hàng giả, biểu lộ biến thành kinh hỉ, còn lớn tiếng khen ngợi, như thể chính hắn đã bắt được Thôn Kim thú.

Du Tiểu Mặc: “…”

Một lát sau, rốt cục cũng có người chú ý tới thân phận kì lạ của Du Tiểu Mặc, có một tên thủ vệ còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu ‘Ở đội nào thế’.

Du Tiểu Mặc ôm Thôn Kim thú nhanh chân bỏ chạy.

Đám thủ vệ ngơ ngác, có chuyện gì xảy ra?

“Muốn chạy?” Bầu trời đen kịt đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lẽo của thành chủ, như ma âm xuyên não, gã xuất hiện trên không trung, tình cờ làm sao, chặn ngay trước mặt Du Tiểu Mặc, không nói hai lời liền động thủ.

Nắm đấm mang theo sức mạnh kinh người như muốn phá vỡ hư không đánh thẳng vào chính diện của Du Tiểu Mặc, thành chủ thành Tinh La tận lực phóng thích uy áp của cường giả Thần cảnh, ý đồ ngăn Du Tiểu Mặc lại.

Nhưng Du Tiểu Mặc còn được thể nghiệm qua uy áp của cường giả Thánh cảnh rồi cơ mà, há lại sợ một gã cường giả Thần cảnh, thành công bỏ qua.

Du Tiểu Mặc chật vật né tránh quyền phong của thành chủ.

Trên có thành chủ, dưới có thủ vệ, quả nhiên có cánh cũng khó mà thoát.

Thành chủ thành Tinh La chắp hai tay sau lưng, đứng từ trên cao nhìn xuống Du Tiểu Mặc, “Giao con yêu thú trong lòng ngươi và những thứ trong kim khố ra đây, lão phu có thể cân nhắc để ngươi toàn thây, nếu không ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.”

Du Tiểu Mặc đảo mắt, hắn đang cân nhắc liệu có nên trốn vào không gian không.

Thấy hắn rề rà không trả lời, nét mặt thành chủ lạnh thêm vài phần, “Ngươi đã muôn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.” Nói xong bóng lão biến mất tại chỗ.

Thời điểm xuất hiện lại, thành chủ đã xuất hiện trước mặt Du Tiểu Mặc, tốc độ của lão rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giơ tay định tóm bả vai của Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc căn bản không kịp phản ứng.

Đúng lúc này Tiểu Bàng vẫn nằm ngoan ngoãn trên đầu hắn đột nhiên bay lên, dùng khí thế xét đánh không kịp bưng tai cắn ngón ta của thành chủ, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng thành chủ lại kêu thảm một tiếng, ôm chặt ngón tay đang chảy máu không ngừng, nhanh chóng lui về phía sau.

“Đây là… Kim Sí trùng?!”

Thành chủ khiếp sợ nhìn Tiểu Bàng vừa bay về đỉnh đầu Du Tiểu Mặc, khoảng cách rất gần, lão có thể thấy rõ ràng, đúng là một con côn trùng màu vàng, cặp mắt màu đỏ.

Du Tiểu Mặc còn tưởng hai đứa bóng bàn chỉ biết cắn cấm chế, không ngờ lại có cả lực công kích, tranh thủ lúc thành chủ chấn kinh không kịp phản ứng, hắn đổi hướng bỏ chạy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio