Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 731: đội bóng

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù Trái Đất nhỏ hơn đại lục Thông Thiên vài tỷ lần, nhưng Du Tiểu Mặc không có ý định chỉ ở đây một hai tháng, vì vậy hắn mua một ngôi biệt thự ở trung tâm thành phố, là nhà của hắn và Lăng Tiêu.

Ngẫu nhiên Du Bách và Du Lộ cũng chạy qua làm chân sai vặt, cứ cách một thời gian ngắn, mẹ Du và ba Du sẽ tới, nhưng dù bốn người họ đều qua, biệt thự vẫn trống rỗng, mãi tới một ngày đẹp trời, căn biệt thự đột nhiên trở nên chật chội.

“Tiểu Cầu, không phải đã nói với ngươi, phải vứt rác vào thùng sao?”

Du Tiểu Mặc thở phì phò nhìn vỏ dưa đầy đất, lúc trước dạy nó cắn hạt dưa, tên nhóc này còn ăn luôn cả vỏ lẫn nhân, bây giờ biết tách vỏ dưa rồi thì lại cực kỳ mất vệ sinh.

“Xin lỗi mà!” Tiểu Cầu chột dạ rụt cổ, nó cảm thấy bỏ vỏ hạt dưa lên bàn quá phiền toái, cho nên tranh thủ lúc chủ nhân không có ở đây vừa ăn vừa thỏa thích ném xuống đất, ai ngờ chủ nhân lại về sớm như vậy.

“Con trai” Du Quân Kỳ ngồi trên ghế sa lon vừa ăn dưa hấu, vừa chớp mắt lia lại với hắn, “Tiểu Cầu đang giả vờ vô tội để kiếm sự đồng tình của con đấy, đừng mắc lừa.”

Du Tiểu Mặc tức giận nói: “Cha cũng tám lạng nửa cân!”

Du Quân Kỳ lập tức bĩu môi.

Du Tiểu Mặc không để ý tới ông nữa, đúng lúc này, Thôn Kim thú đột nhiên nhảy lên đầu hắn, đã qua bao năm, nó vẫn nhỏ như trước, mặc dù không hóa được hình người, nhưng đã có Bóng Bàn chung hoàn cảnh, có bạn cũng không phải chịu cảnh cô đơn.

“Ngao ngaooo…” Thôn Kim thú vội vàng kêu lên, sau đó nhảy xuống, cắn tay áo hắn kéo về phía cầu thang.

Du Tiểu Mặc đành phải đi theo nó lên lầu hai, xem nó muốn làm gì, đợi lúc hắn bị Thôn Kim thú kéo vào trong phòng, liền thấy Bóng Bàn bị vùi lấp trong một đống quần áo, hai đứa đang lăn lộn phía trên, không biết làm gì, đi vào mới phát hiện đó là y phục của chúng, sau khi hiểu ý mấy đứa, hắn cảm thấy hơi buồn cười.

Từ sau khi bội bóng tới Trái Đất, cả đám đều nhập gia tùy tục, mặc y phục của người hiện đại, nguyên một đám rất là ra dáng, nhưng đó là đám Tiểu Cầu thôi, dù sao chúng cũng biến hóa được, còn Thôn Kim thú và Bóng Bàn thì khác, chúng không thể biến hóa, cho nên cũng không có quần áo để mặc.

Ba đứa không chịu, nói sao cũng muốn mặc quần áo như người khác cơ.

Hết cách rồi, Du Tiểu Mặc đành phải tìm người làm giúp mấy bộ độ theo kích cỡ của chúng, người nọ còn tưởng hắn may đồ cho thú cưng, cười nói hóa ra hắn cũng có sở thích này.

Hôm nay, đám y phục đã may xong vừa được đưa tới, kết quả là mấy đứa đã không thể chờ đợi, quyết phải mặc thử một lần.

Du Tiểu Mặc chọn cho Thôn Kim thú một bộ đồ màu lam đậm, có khóa kéo, còn co dãn được, ngoại trừ cái đầu nhỏ, tứ chi và mông, thì còn lại đều được mặc đồ, lúc mặc khá là dễ, còn Bóng bàn thì phiền toái, hai đứa quá nhỏ, để mặc đồ cho chúng, hai mắt của hắn mở to đến muốn rơi ra luôn, cuối cùng cũng thành công sau nửa tiếng hì hục, nhìn xem ba con tiểu yêu thú mặc y phục, Du Tiểu Mặc cười lớn.

“Nhìn rất là anh tuấn nha.”

Ba đứa lập tức đi ra ngoài khoe khoang đồ mời, phía phòng khách truyền tới âm thanh tráo mạt chược, hai bàn mạt chược, tám người, người nào người nấy đều nghiêm túc nhìn chằm chằm vào quân bài trên tay, ai không biết còn tưởng có việc kinh thiên động địa gì đang xảy ra chứ.

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ, từ sau khi dạy chúng chơi mạt chược, cả đám đều say mê trò chơi mang tính giải trí cao này, đã thế còn tràn đầy tinh lực, chơi tới hai ngày một đêm vẫn chưa chán.

Trong tay Xà Cầu đang cầm một quân vạn, quân vạn đã dược đánh ra không ít, nhất là quân trong tay nó, trên bàn đã có ba quân khác, trong tay nó là quân cuối cùng, hẳn là không có nguy hiểm, sau đó Xà Cầu ném quân vạn ra, “Một vạn.”

“Ù!”

Tiểu Hắc thản nhiên đẩy quân mạt chược trên tay ra, nét mặt vô cùng lãnh khốc.

Xà Cầu hít vào một hơi, hay quá ha, vậy mà còn mỗi một quân, hơn nữa còn là mười ba sao: “Ngươi bị thần kinh hả, một quân vạn tỷ lệ nhỏ như vậy mà cũng dám treo?”

Tiểu Hắc giữ nguyên khuôn mặt vô cảm liếc nó, ánh mắt như đang nói “Lão tử cứ vui vẻ đó, khó chịu thì đến cắn ta đi”.

Đại Bàng và Mao Cầu đang âu sầu trong lòng, may mà không phải họ, nếu không thì ván này lỗ nặng, quả nhiên Tiểu Hắc quá ngoan độc, nếu Xà Cầu không đánh một vạn trong tay ra thì Tiểu Hắc đừng hòng ù.

Bàn còn lại nhã nhặn hơn nhiều, theo thứ tự là Lam Cầu, Miêu Cầu, Tiểu Kê và Hoàng Thử thú.

Bốn đứa yên lặng, nhưng ánh mắt rất sắc xảo, thỉnh thoảng còn cảnh giác nhìn người khác, bài trong tay cũng được che chắn kỹ càng, kín không một kẽ hở, ngay cả Hoàng Thử thú thành thật nhất cũng bị ba tên còn lại làm ảnh hưởng, càng ngày càng khẩn trương hơn, bị Miêu Cầu nhắc mới biết đã tới phiên nó bắt bài rồi.

Hoàng Thử thú xoa xoa tay, sau đó mới bắt một quân lên, nó dùng ngón tay chà xát mặt bài, chỉ là không chà xát ra được cái gì, dù sao cũng mới học, nó bỏ ngón tay nhìn thoáng qua, có thể là ảo giác, Hoàng Thử thú đột nhiên ngẩn ngơ, không nhịn được mà lắc đầu, mở hai mắt thật to mà nhìn, rõ ràng là một quân ngũ sách.

Hoàng Thử thú cúi đầu nhìn bài của mình, không nén nổi thất vọng, nó có thể ù, nhưng cái nó muốn là lục sách mà không phải là ngũ sách, chỉ thiếu đúng một chút, làm nó mất cả vui.

Phản ứng của nó rơi vào mắt ba người khác.

Miêu Cầu rụt cổ một cái, con mắt nhìn chằm chằm vào quân trong tay Hoàng Thử thú, chẳng biết trong miệng đang lẩm bẩm cái gì, không ai nghe rõ, chỉ có bản thân Miêu Cầu mới biết mình đang nói gì thôi.

Tiểu Kê ngồi phía đối diện, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nở nụ cười xảo quyệt, tròng mắt đảo qua đảo lại, thoạt nhìn vô cùng tinh quái, giống như đang âm mưu gì đó.

Chỉ có Lam Cầu cau mày nhìn chằm chằm vào bài trên tay mình, có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng nó đang đóng kịch, sau khi có kinh nghiệm, cả một đám còn khôn khéo hơn người, một chút cũng không chịu nhượng bộ, chơi đến bây giờ, liền xem cấp độ của ai cao hơn.

Ngay khi Hoàng Thử thú chuẩn bị ném quân “ngũ sách” trong tay ra, một tiếng ho khan vang lên bên tai nó.

Hoàng Thử thú quay đầu lại, phát hiện chủ nhân đang đứng sau lưng cười ha hả nhìn mình, “Khí Cầu à, phải nhìn rõ ràng rồi mới đánh nha, có khi thứ mà ta nhìn thấy chưa chắc đã là chân tướng, mà là giả như thật.”

Nói xong, Du Tiểu Mặc như cười như không nhìn qua nhìn lại giữa Miêu Cầu và Tiểu Kê.

Hình như Hoàng Thử thú đã hiểu ra điều gì đó, chờ lúc nó nhìn lại quân bài trên tay, ngũ sách đã biến thành lục sách, khuôn mặt thật thà chất phác lập tức lộ vẻ vừa vui mừng vừa kinh ngạc, cũng không suy nghĩ nguyên do vì sao, nó ném hết bài trên tay ra, sau đó la lớn: “Tự bắt, thuần một màu.”

Miêu Cầu và Tiểu Kê lập tức ai oán nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc nhướn mày, chơi thì chơi công bằng, ăn gian còn vui gì nữa!

Lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào từ phía bên ngoài, chỉ trong chốc lát, chủ nhân của tiếng bước chân đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, là một quý phu nhân đẹp đến kinh người, trên tay xách một đống quà lớn, nhìn thấy hắn, mắt bà sáng rực, người này chính là mẹ Du, chưa nói gì đã lao về phía hắn, vừa hô: “Bảo bối…”

Du Tiểu Mặc vừa âm thầm nói một tiếng không ổn, thì đã có ai đó lập tức nhào vào đè lên lưng hắn, ôm thật chặt như tuyên bố quyền sở hữu, sau đó hùng hổ trợn mắt nhìn mẹ Du vừa xông tới, lớn tiếng nói: “Bảo bối gì ở đây, đừng có gọi thân mật như vậy, đây là con trai cưng của ta, không phải bảo bối của ngươi.”

Nét mặt của mẹ Du cứng đờ, ai oán nhìn họ.

Đến hôm nay bà vẫn chưa nhận được một câu tha thứ từ con trai, nhưng mẹ Du quyết không bỏ cuộc, bởi vì bà tin tưởng nếu chân thành và kiên định, một ngày nào đó, con trai nhất định sẽ bị bà làm cho cảm động.

Nhưng mà nguyện vọng này còn chưa kịp thực hiện, bỗng dưng ở đâu xuất hiện một người đàn ông tranh giành con trai với bà, không chỉ nói con bà là con ông ta, mà còn rất thích độc chiếm, còn không cho bà chạm vào con mình nữa, rõ ràng là con của bà mà, mặc dù thay đổi diện mạo, nhưng vẫn là con của bà, vĩnh viễn không thay đổi!

Du Tiểu Mặc câm nín, cứ một thời gian ngắn, tình huống này sẽ diễn ra một lần, phiền quá trời ơi!

Mấy món mẹ Du mang tới được mọi người nhanh tay nhận hết, để lấy lòng con trai, mẹ Du còn cố ý thăm dò sở thích của mọi người, mỗi lần tới đều mang theo một đống đồ lớn, biến ba Du thành công nhân bốc vác thực thụ.

Nửa giờ sau, hai vị đại nhân vẫn còn đang phân cao thấp, để chuyển sự chú ý của họ, Du Tiểu Mặc dứt khoát dọn ra bàn mạt chượt thứ ba, để cha hờ và mẹ Du cùng chơi, thêm ba Du và Tiểu Cầu tham ăn là đủ một bàn mạt chược.

Vừa nghe tới việc phải chơi mạt chược với đối phương, Du Quân Kỳ và mẹ Du lập tức liếc nhau một cái, ánh nhìn tóe lửa, còn chưa bắt đầu mà khí thế đã nổi lên rần rần, ai cũng không yếu thế.

Du Tiểu Mặc vội vàng chạy, chỉ cần sự chú ý của họ không còn đặt vào hắn, thì cứ để hai người chém giết nahu trên bàn mạt chược đi, dù có lật ngược nóc nhà hắn cũng không thấy đau lòng.

Lăng Tiêu vừa đi xuống lầu đã tình cờ nhìn thấy bộ dạng vô dụng này của hắn, không khách khí cười nhạo: “Ta đã sớm nói với em rồi, cha em ghen rất ghê, thế mà em còn không tin.”

Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, “Anh chỉ biết ngồi châm chọc.”

Đương nhiên là hắn biết cha hắn ghen rất khủng khiếp, nhưng nếu đã đón cả đội bóng đi, để lại mỗi một mình cha, hắn cam đoan, khỏi cần đợi hắn về, hắn đã bị ông nhớ thương tới chết luôn rồi, công lực của cha hờ rất thâm hậu đó. Nhưng có một điều làm hắn bất ngờ, hóa ra cha hờ cũng đoán được thân phận thật sự của hắn, vậy mà ông không hề nhắc tới chuyện này, như thể đang giả bộ không biết, thứ thay đổi duy nhất là cái sự cuồng con trai càng ngày càng nghiêm trọng.

Cơm tối do Du Tiểu Mặc tự tay nấu nướng, nhưng hắn không làm bữa chính.

Cả đội bóng của hắn, đứa nào cũng là động vật ăn thịt hết, ban ngày chơi mạt chược ăn nhiều hoa quả, thế là bữa tối đứa nào cũng gào thét đòi ăn thịt, vì thế, Du Tiểu Mặc đành phải tới chợ mua sỉ cả một xe thịt tới, người không biết chuyện còn tưởng hắn định mở cửa hàng thịt chớ, trên thực tế hắn còn lo chỗ thịt này không đủ cho đám tham ăn kia.

Có thịt đương nhiên phải có rượu, Du Tiểu Mặc chuyển hơn mười vò linh tửu cực phẩm ra khỏi không gian, không phải cùng một loại, ngoại trừ công thức ban đầu hắn mua được ở đấu giá hội, sau này hắn cũng thu thập được kha khá công thức khác, qua mấy năm tích lũy, linh thủy trong không gian đã khôi phục được hai phần ba, hắn cũng không cần dùng số lượng linh thủy lớn để tưới linh thảo nữa rồi, vì vậy Du Tiểu Mặc đã làm ra rất nhiều linh tửu.

Mùi rượu quyến rũ con sâu rượu trong bụng mọi người, mấy đứa còn đòi ôm riêng một vò, bị Du Tiểu Mặc đánh mới chịu ngoan ngoãn.

Rượu cực phẩm có tác dụng chậm, như đám Miêu Cầu và Tiểu Cầu không biết uống rượu, dù muốn mấy ngụm cũng không đến nỗi say túy lúy, đòi một vò? Ngại chết không đủ nhanh sao?

Tiệc thịt nướng được tiến hành lúc tám giờ, khi ấy Du Bách và Du Lộ mới khoan thai đến chậm, hai người khá bận, bình thường cũng ít thấy bóng, Du Tiểu Mặc có thể nhìn thấy họ nhiều lần đều là do hai người cố gắng để dành chút thời gian chạy tới.

Vừa bước vào cửa, hai người đã ngửi được mùi rượu thơm lừng.

Đi theo mùi rượu vào trong vườn hoa mới thấy cả một đám người ngã trái ngã phải, đều là mấy đứa tửu lượng kém, nằm lăn ra ngáy khò khò, ngáy to tới nỗi phiền cả lòng, Du Tiểu Mặc đành phải chuyển một đám vào trong nhà, đóng cửa lại, âm thanh mới im bặt.

Du Lộ dừng một chút liền đi tới giúp đỡ.

Du Bách không đi qua, ngược lại đi về phía bàn rượu, vừa tới gần mới thấy Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế uống từng ngụm từng ngụm rượu, bộ dạng thích thú, như thể không chú ý tới sự hiện hữu của cậu.

Du Bách nhíu mày, “Không đi giúp đỡ còn ở đây uống rượu, anh còn là nam nhân của anh tôi sao?”

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu một cái, cặp mắt màu đen rơi vào người cậu, mãi tới khi thấy Du Bách nhíu mày, y mới chậm rãi nở một nụ cười trêu tức, “Tôi không phải, chẳng lẽ lại là cậu?”

Sắc mặt Du Bách khẽ thay đổi.

Lăng Tiêu liếc xéo Du Bách, cười đến là xấu xa: “Cậu, vĩnh viễn không có cơ hội đâu.”

Du Bách triệt để biến sắc, há miệng muốn phản bác lại, bả vai đột nhiên bị một bàn tay kìm lại, quay đầu nhìn mới phát hiện, chẳng biết từ bao giờ Du Lộ đã đi tới phía sau cậu, Du Lộ khẽ lắc đầu, sau đó Du Bách không cam lòng bị Du Lộ kéo đi.

Một lát sau, Du Tiểu Mặc đi tới: “Anh vừa nói gì với Du Bách đó?”

Lăng Tiêu kéo Du Tiểu Mặc ngồi lên đùi mình, tựa cằm vào vai hắn, chóp mũi cọ xát gò má, cọ tới khi hắn không nhịn được mà bật cười mới đáp, “Không nói gì hết.”

“Thế sao sắc mặt nó lại khó coi như vậy?” Du Tiểu Mặc không tin.

Lăng Tiêu suy tư một chút, “Đại khái là dẫm phải phân chứ gì?”

Du Tiểu Mặc: “…”

Toàn Văn Hoàn

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio