Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

chương 87: mục đích của khổng văn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa về tới Đô Phong, Du Tiểu Mặc lập tức sống lại, níu cổ áo Lăng Tiêu không ngừng hỏi chuyện mới xảy ra lúc nãy có phải do hắn đang mơ hay không, làm Lăng Tiêu dở khóc dở cười, cuối cùng phải cốc đầu hắn vài cái mới chịu tỉnh.

Du Tiểu Mặc ôm đầu ngạc nhiên hỏi một câu: “Ngươi lại cốc đầu ta, quả nhiên ta không phải nằm mơ.”

Lăng Tiêu nghiến răng, đúng là muốn ăn đòn mà, sớm biết vậy nên gõ hắn thêm vài cái.

Sau khi hưng phấn nguôi dần, Du Tiểu Mặc rốt cục phát hiện mình bị Lăng Tiêu ôm vào trong lòng, mà lừa gạt nhất chính là, Lăng Tiêu dùng kiểu ôm công chúa, sau đó ôm hắn từ Vân Thủy Phong trở về Đô Phong?

Lăng Tiêu nhìn nét mặt của hắn đã hiểu, nhe răng ra cười: “Chúc mừng ngươi, ngươi đã đoán đúng, vừa rồi có rất nhiều người gặp ngươi được ta ôm về, cho nên lại chúc mừng ngươi lần nữa, ngươi lại nổi danh rồi.”

“Không~~~~~~” Tiếng gào thảm thiết của Du Tiểu Mặc thoáng chốc vang vọng cả Đô Phong.

Lăng Tiêu không hề nói dối, lúc y ôm hắn trở lại, xác thực có rất nhiều người thấy, hơn nữa không chỉ có đệ tử của Đô Phong, vốn có rất nhiều người đều tò mò muốn biết y sẽ tặng ba cây linh thảo này cho ai, sau khi nghe tin y dẫn Du Tiểu Mặc tới Vân Thủy Phong, mặc dù đã đoán được kết quả, nhưng vẫn có một số người nếu không tận mắt thấy thì không muốn tin.

Vì vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, rốt cục vượt khỏi phạm vi của Đan Hệ, ngay cả đệ tử của Võ Hệ cũng bị làn gió nhiều chuyện này thổi đến, lúc Du Tiểu Mặc trốn trong phòng, đã có rất nhiều người đều đang thảo luận về việc này.

Đến tận đây, Du Tiểu Mặc rốt cục đã bị buộc chặt trên cùng một con thuyền với Lăng Tiêu, cuối cùng cũng không thể tách rời.

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi không lâu, Du Tiểu Mặc lần nữa bị Khổng Văn triệu kiến.

Lần này không đơn thuần là cuộc trò chuyện giữa hai thầy trò, mà tiến thành ở Nghị Sự Đường của Đô Phong, ngoại trừ năm vị sư huynh và sư tỷ Nam Cung Doanh, ngay cả Triệu sư bá và hai vị sư thúc mà Du Tiểu Mặc không hề nhận biết cũng xuất hiện.

Du Tiểu Mặc nơm nớp lo sợ đi vào, cái đội hình này làm cho hắn nghĩ tới một loại cảm giác như tam đường hội thẩm, vô cùng nghiêm túc, hức hức hức, hắn chỉ là một dân chúng bé nhỏ thôi mà.

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

“Tiểu Thất, ngươi cũng biết lần này vi sư tìm ngươi tới có chuyện gì phải không?” Ánh mắt sáng lập lòe của Khổng Văn rơi vào trên người hắn, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, giống như chuyện cần nói là một việc quan trọng mười phần vậy.

Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, thật sự là hắn không hiểu lắm, liền lắc lắc đầu, “Đệ tử không biết, kính xin sư phụ chỉ rõ.”

Năm ngón tay của Khổng Văn lạnh lùng gõ gõ thành ghế, yên lặng một chút mới nói: “Vi sư nghe nói, Diệp sư thúc của Vân Thủy Phong muốn thu ngươi làm học đồ, chuyện này có phải thật không?”

Du Tiểu Mặc mở to mắt, hình như đây mới chỉ là chuyện của hai canh giờ trước thôi mà, không thể tưởng được lại truyền đi nhanh đến vậy, hắn còn tưởng sư phụ gọi hắn tới vì ba cây linh thảo cấp sáu, còn có vấn đề về thái độ của Lăng Tiêu nữa, xem ra hắn nghĩ trệch qua hướng khác rồi, vội vàng đáp lại, “Dạ, Diệp sư thúc nói con hãy cân nhắc suy nghĩ.”

Vừa dứt lời, hắn liền nghe được một loạt tiếng kinh hô khẽ vang lên từ hai bên.

“Kể lại rõ ràng chuyện phát sinh ở Vân Thủy Phong cho ta, phải kể rõ ràng, hiểu chưa?” Đáy mắt Khổng Văn chỉ toàn một màu lạnh lùng.

“Dạ, sư phụ.” Du Tiểu Mặc cúi đầu, chuyện này có gì khó nói đâu, nếu sư phụ đã biết rõ, chắc hẳn cũng có cách để nghe ngóng tường tận, nhưng hắn cũng biết không thể nói toàn bộ được, cho nên trừ việc đào linh thảo hết một phút không kể ra, những thứ khác đều khai báo không sót một chữ.

Sau khi nghe xong câu chuyện của hắn, tất cả mọi người càng yên lặng.

Ngay từ đầu Phương Thần Nhạc không có phản ứng gì, nhưng càng nghe trên mặt càng lộ ra sự dịu dàng vui vẻ mà Du Tiểu Mặc quen thuộc, “Tiểu sư đệ, xem ra ngươi không phí công đọc sách nha.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, chỉ cười ngượng ngùng.

Những người khác nhiều hoặc ít đều nghe Phương Thần Nhạc nói qua, đúng là Du Tiểu Mặc rất thích đọc sách, nghe nói cứ cách vài ngày hắn lại chạy tới Tàng Thư Các để mượn sách, hình như sáng hôm nay cũng đi một chuyến.

Khổng Văn khẽ thở dài: “Có thể được Diệp sư thúc coi trọng cũng là vận mệnh của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, dùng thực lực của ngươi bây giờ, cho dù có được tới Vân Thủy Phong cũng không có tác dụng quá lớn, cấp bậc linh thảo thấp nhất ở Vân Thủy Phong là linh thảo cấp bốn, mà ngươi bây giờ vẫn chỉ là đan sư cấp một, nếu như đại sư huynh hoặc nhị sư huynh của ngươi được tới đó thì có khi…”

Đồng tử của Phương Thần Nhạc mở lớn, vừa muốn nói chuyện đã bị Khổng Văn lườm một cái.

Du Tiểu Mặc nghĩ, giờ thì hắn đã hiểu mục đích thực sự mà sư phụ kêu hắn tới đây rồi, sự vui vẻ trong lòng rốt cuộc cũng nguội lạnh, sư phụ nói không sai, hắn là một đan sư cấp thấp đâu đâu cũng gặp được, Vân Thủy Phong lại là chỗ tốt như thế, nếu hắn đi thì quá lãng phí cơ hội này.

Dù có hiểu được sư phụ lời nói rất đúng, nhưng lúc nghe lão nói vậy, hắn vẫn có chút thương tâm.

Hắn cũng là đồ đệ của sư phụ cơ mà, nhưng sư phụ chẳng những không vui vì hắn gặp được cơ hội còn chưa tính, lại còn ám chỉ khuyên hắn nhường cơ hội này cho người khác, lúc nhìn thấy những người kia đều lộ ra vẻ mặt tán đồng, ánh mắt Du Tiểu Mặc trầm xuống, thôi được rồi, cũng may người sư phụ đề nghị là đại sư huynh và nhị sư huynh, nếu thật sự để bọn họ đi thay, chắc chắn hắn sẽ không phản đối!

“Sư phụ dạy rất đúng, lần sau đệ tử gặp được Diệp sư thúc sẽ nói lại.” Du Tiểu Mặc chắp tay, vẻ mặt có chút ủ rũ.

Khổng Văn và hai vị sư thúc khác tập tức lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó mới ân cần hỏi han hắn một lần, cuối cùng, Khổng Văn mới nhắc tới chuyện về ba cây linh thảo cấp sáu.

Du Tiểu Mặc còn tưởng hắn phải diễn theo trên phim phải lấy các thứ ra hiếu kính trưởng bối, không ngờ, Khổng Văn chỉ dặn dò hắn giữ cẩn thận, thậm chí còn đưa cho hắn ba cái hộp ngọc để bảo quản linh thảo, nói là chờ tương lai hắn có cơ hội thành đan sư cấp sáu có thể lấy ra dùng, cái này căn bản là một cách đền bù tổn thất chứ gì!

Về phần tại sao không muốn lấy linh thảo của hắn, đại khái là bởi vì hắn đã nhường cơ hội lại rồi.

Sau khi trở lại phòng, Du Tiểu Mặc chẳng còn tâm trạng mà làm chuyện khác, nằm dài trên giường không bò dậy nổi.

Hắn cảm thấy cả ngày hôm nay trôi qua như đang phóng tên lửa vậy, trái tim cứ đập thình thịch cả buổi sáng đến bây giờ cũng không chịu dừng lại, tế bào não có hạn cũng dùng hết rồi, ngủ hết hai canh giờ, mãi tới khi mặt trời xuống núi mới dậy.

Lại tốn nửa canh giờ, hắn rốt cục cũng sắp hết lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, việc đầu tiên phải làm đó chính là văng ra một câu chửi thề đã bị đè nén cả một ngày, sau khi giải tỏa xong mới cảm giác tốt hơn nhiều, cuối cùng mới điểm lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.

Sự kiện lớn tổng cộng có ba việc.

Đầu tiên là hắn được tặng cho ba cây linh thảo cấp sáu, loại linh thảo ở cấp bậc này đối với hắn của hiện tại chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn.

Chuyện thứ hai là Diệp sư thúc muốn thu hắn làm học đồ, chỉ tiếc chưa vui vẻ được bao lâu, sư phụ đã bắt hắn nhường lại cơ hội cho đại sư huynh và nhị sư huynh, rất buồn bực, nhưng cũng thật tâm mừng thay cho đại sư huynh và nhị sư huynh, bởi vì họ thực sự rất có bản lĩnh.

Chuyện thứ ba cũng làm hắn bội phục nhất chính là hắn lại đắc tội Thang Vân Kỳ rồi, lần đắc tội này đúng là dấn thân vào chỗ chết.

Tóm lại là vậy, trên cơ bản đều là những chuyện kể trên, nhưng kế hoạch mà bản thân hắn đã chuẩn bị cụ thể nguyên ngày thì chẳng làm được cái gì.

Bây giờ Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, hắn vốn định nói cho Lăng Tiêu biết hắn đã đột phá tầng thứ nhất của Thiên Hồn Kinh rồi, nhưng mãi cho tới khi y đi, hắn vẫn chẳng nhớ ra nổi mà nói, xem ra chỉ có thể đợi tới lần sau rồi bàn tiếp.

Du Tiểu Mặc lấy từ trong túi trữ vật ra ba chiếc hộp ngọc mà sư phụ cho hắn, loại hộp ngọc này hắn đã từng thấy qua trong sách, toàn thân hộp đều làm bằng bạch ngọc, sờ lên rất mát, nhưng cũng sẽ không làm lạnh tay, là vật chuyên dùng để bảo quản linh thảo cao cấp, làm như vậy để dự phòng linh tực của linh thảo sẽ bị rò rỉ ra ngoài.

Nhưng hộp ngọc thì cũng chia làm ba bảy kiểu, bởi vì chất lượng của bạch ngọc cũng có rất nhiều loại.

Bạch ngọc chất lượng càng tốt càng có thể bảo quản linh thảo cấp cao hơn, ví dụ như chiếc hộp này trên tay hắn, chỉ nhìn cũng biết không phải phàm vật thông thường, sư phụ đã nói có thể bảo quản linh thảo cao cấp, như vậy hẳn là chỉ hộp từ cấp bảy trở lên, hắn nghe nói loại hộp ngọc thế này rất khó kiếm, vậy mà lão chỉ một lần đã cho tới ba chiếc, đúng là cam lòng dốc hết vốn liếng mà.

Chỉ tiếc, hắn không cần dùng đến loại hộp ngọc này, không gian trước ngực hắn là nơi tràn đầy linh khí và cũng là nơi để bảo quản linh thảo tốt nhất, nếu như có thể đổi hộp ngọc thành hạt giống linh thảo từ cấp bốn đến cấp sáu thì tốt quá, Du Tiểu Mặc có chút mơ mộng hão huyền.

Từ trong vọng tưởng đi ra, Du Tiểu Mặc vỗ vỗ gò má cứng đờ.

Cất mấy chiếc hộp ngọc kia vào, việc đầu tiên cần làm là xuống giường đi kiểm tra cửa nẻo có khóa kỹ hay không, sau đó mới quay lại giường, một ý niệm hiện lên trong đầu, cả người liền xuất hiện trong không gian.

Chào đón hắn là một mảnh cây non xanh mơn mởn, đều là linh thảo cấp hai, linh thảo cấp một hắn không trồng nữa, bởi vì đã sắp dùng hết hạt giống, hơn nữa hắn cũng không cần quá nhiều, cho nên hiện tại ở trong ruộng chủ yếu chỉ toàn linh thảo cấp hai, những loại chưa dùng tới hắn cũng không trồng hết, dù sao thực lực của hắn không theo kịp, trồng nhiều quá cũng vô dụng.

Du Tiểu Mặc đi qua, quan sát một lát dự đoán ngày đại khái có thể thu hoạch linh thảo, sau đó mới đi đến cái giá gỗ bên hồ nước.

Mười cây linh thảo hắn đào được trong động băng và ba cây Lăng Tiêu cho hắn đều nằm yên lặng trên giá, Du Tiểu Mặc cầm cái sàng đặt chúng lên trên, sau đó mới đi tới bên cạnh ruộng linh thảo, bắt đầu trồng xuống.

Tuy rằng trong cơ thể các ngươi còn có tạp chất, nhưng mà không sao, ta sẽ giúp các ngươi thanh lọc cơ thể nha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio