Truyền Thuyết Phù Thủy

chương 10

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thược……anh xin lỗi……” Mặc kệ hắn xin lỗi bao nhiêu lần đến muốn rách da miệng nhưng người lẳng lặng ngồi trong góc tường vẫn thờ ơ.

“Thược……” Vẫn hờ hững, Văn Nặc Thánh vô cùng hối hận vì chuyện tối hôm qua.

Hắn sai rồi, hắn sẽ không so đo với Thược chuyện mẹ của Tiểu Tình Nhi, càng không quan tâm Tiểu Tình Nhi có phải là do Thược và một người phụ nữ nào đó sinh ra, hắn chỉ muốn Thược không chiến tranh lạnh với hắn nữa.

Mấy ngày trôi qua, Thiên Thược Nghị cảm thấy rất khó chịu, cả người vô cùng kỳ quái, thế nhưng cảm giác kỳ quái này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến y vừa kinh hoảng vừa bi thương…..

Văn Nặc Thánh không nhận ra sự thay đổi của Thiên Thược Nghị mà vẫn còn chìm đắm trong ảo não. Rất nhanh, bảy ngày trôi qua, Thiên Nhĩ Tình đã tốt nghiệp xong lớp học phù thủy, hình phạt của Thiên Thược Nghị và Văn Nặc Thánh cũng kết thúc.

Nguyên trưởng lão mang Thiên Nhĩ Tình vào phòng giam.

“Ba ơi, con có thể xài phép thuật nha.”

Thiên Nhĩ Tình nhảy nhót đến trước mặt Thiên Thược Nghị, đắc ý cười khanh khách. Thiên Thược Nghị hôn bé, thản nhiên nói:

“Tiểu Tình Nhi về cùng cha đi.”

“Vậy còn ba thì sao? Ba không về chung ạ?”

“Ba muốn ở lại thành.”

“Không chịu!”

“Thược!”

Một lớn một nhỏ đồng thanh phản đối quyết định của y.

Thiên Thược Nghị không chút thay đổi sắc mặt liếc nhìn Văn Nặc Thánh: “Sau này xin anh hãy chăm sóc cho Tiểu Tình Nhi.”

“Em — được rồi.” Văn Nặc Thánh bất đắc dĩ đồng ý, bây giờ Thược đang tức giận, để Thược ở lại đây bình tĩnh lại cũng tốt. “Mấy hôm nữa anh sẽ đến đón em.”

Thiên Thược Nghị không đáp..

Văn Nặc Thánh và Thiên Nhĩ Tình được hai người áo đen mang họ đến đây dẫn đường rời khỏi núi. Thiên Thược Nghị nhìn theo bóng hai người họ không biết từ khi nào nước mắt đã đong đầy.

“Không hối hận?” Nguyên trưởng lão hỏi.

“Để Tiểu Tình Nhi ở lại bên anh ấy…… anh ấy sẽ không cảm thấy cô đơn……”

Sau khi Văn Nặc Thánh về đến nhà rồi mới biết rằng hắn có khả năng mất Thược vĩnh viễn.

Tòa thành cổ kia hóa ra là một tòa thành tùy ý di động, nếu không có người trong tộc phù thủy dẫn đường thì bất luận là ai đều không có khả năng tìm được, càng đừng nói là đi vào trong thành.

Tòa thành đó hoàn toàn thất tung, hắn tìm kiếm suốt hai năm trời vẫn không thể tìm được, nỗi nhớ Thược khiến cho trái tim hắn tan nát.

Tiểu Tình Nhi đã năm tuổi nhưng Thược hoàn toàn không quay về thăm bé lấy một lần, không lẽ Thược không hề nhớ con sao?

Nói đến cũng lạ, suốt hai năm qua Tiểu Tình Nhi lại không hề đòi ba, mỗi lần hắn nhắc tới chuyện ba của bé thì Tiểu Tình Nhi chỉ đáp qua loa tránh né.

Ban đầu hắn chỉ chăm chăm đi tìm tòa thành kia nên không để ý tới sự khác thường của Tiểu Tình Nhi, ngay cả việc Tiểu Tình Nhi có tiếp tục tu luyện phép thuật hay không hắn cũng không biết.

Tuy rằng Tiểu Tình Nhi không phải con ruột của hắn nhưng hắn thật sự đã xem Tiểu Tình Nhi như con đẻ của mình. Nhưng mà suốt hai năm qua bỏ bê bé khiến hắn cảm thấy rất hổ thẹn.

Đêm đã khuya, Văn Nặc Thánh từ trong ác mộng bừng tỉnh, hắn mơ thấy mình mất Thược, ngay cả Tiểu Tình Nhi cũng biến mất…….

Hắn sợ hãi đi đến phòng của Tiểu Tình Nhi, muốn xác định bé vẫn còn ở đây.

Đang định mở cửa, đột nhiên có tiếng nói chuyện rì rầm từ trong phòng vang ra khiến hắn dừng lại áp lỗ tai lên cửa lắng nghe.

“Vâng, Tiểu Tình Nhi ngoan lắm đó, không dùng phép thuật khi dễ ai hết.”

“……”

“Có một chút à, bất quá không bị ai phát hiện ra Tiểu Tình Nhi biết phép thuật.”

“……”

“Cha rất tốt nhưng mà ngày nào cũng buồn bã, cha nhớ ba lắm đó.”

“……”

“Dạ, Tiểu Tình Nhi sẽ nghe lời, không chọc cha tức giận. …… Tiểu Tình Nhi muốn chơi đại chiến hành tinh với ba lắm, khi nào ba mới về?”

“……”

“Cha rất nhớ ba, Tiểu Tình Nhi thấy mấy lần cha trốn trong phòng nhìn ảnh của ba mà khóc……”

“Tiểu Tình Nhi con đang nói chuyện với ai?” Văn Nặc Thánh không nhịn được mà xông vào phòng, chỉ thấy Thiên Nhĩ Tình đang nói chuyện với một mặt gương, nếu hắn không nhìn lầm thì mặt dương đó đang gợn sóng.

“Tiểu Tình Nhi đưa gương đây cho cha.”

Thiên Nhĩ Tình vội vàng giấu gương ra sau lưng.

Văn Nặc Thánh xông lên cướp, Thiên Nhĩ Tình sống chết không buông tay.

Hai cha con tranh giành một hồi, thấy gương sắp bị cha cướp đi, Thiên Nhĩ Tình hoảng hốt kêu to: “Không được mà! Đây là bí mật của con với ba.”

Nhưng cuối cùng gương vẫn bị đoạt đi. Văn Nặc Thánh cúi đầu nhìn thì thấy đây chẳng qua là một cái gương bình thường, tuy vậy hắn biết nhất định trong đó có thứ gì, chỉ cần nhìn thái độ cấp bách của Tiểu Tình Nhi là đủ biết.

“Tiểu Tình Nhi biết cách tìm được ba phải không?”

Thiên Nhĩ Tình mím môi lắc đầu.

“Tiểu Tình Nhi nhất định là biết, nói cho cha có được không?”

“Ba bảo không được nói.” Bé con lập tức đáp.

“Không lẽ Tiểu Tình Nhi thấy cha nhớ ba đến khóc mà vẫn không nói sao?” Văn Nặc Thánh chớp mắt làm bộ sắp khóc.

“Cha đừng khóc, cha khóc, Tiểu Tình Nhi sẽ đau lòng.”

“Vậy Tiểu Tình Nhi nói cho cha biết nhé?”

Tiểu Tình Nhi cầm lấy gương, liếc nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương, bé rất là bất đắc dĩ.

“Ba có nói, nếu như cha có mặt bên cạnh Tiểu Tình Nhi thì ba sẽ không xuất hiện trong gương nói chuyện với Tiểu Tình Nhi nữa.”

Quả nhiên Thược vẫn còn đang tức giận, vẫn chưa chịu tha thứ cho hắn.

Văn Nặc Thánh chán nản ngã ngồi trên giường.

“Có rồi!” Thiên Nhĩ Tình bỗng nhiên hét lớn: “Chúng ta có thể tìm bà cố đến giúp, bà rất hiền, nhất định sẽ giúp chúng ta.”

“Thật à?” Tuy rằng không biết bà cố mà Tiểu Tình Nhi nói là ai nhưng lúc này Văn Nặc Thánh bất kể là cách gì cũng phải thử.

Thiên Nhĩ Tình vừa gõ lên mặt gương vừa gọi: “Bà cố ơi, cháu là Tiểu Tình Nhi nè, bà đang ở đâu?”

Đột nhiên, mặt gương gợn sóng, dần dần xuất hiện một bóng người, tiếp theo là một tiếng gầm giận dữ: “Thằng quỷ con này sao mỗi lần đều đến quấy rối người khác nói chuyện yêu đương hả?”

Khuôn mặt này không phải là Nguyên trưởng lão sao?

“Cháu tìm bà cố chứ không phải tìm ông đâu.”

“Không lớn không nhỏ! Tiểu Thược Nhi dạy con đều là cái kiểu này hả?”

“Nguyên, đừng tức giận.” Một giọng nói dịu dàng từ bên kia gương truyền đến. “Tiểu Tình Nhi tìm bà à?” Dung mạo mỹ lệ thay thế cho gương mặt tuấn tú đang bừng bừng lửa giận.

Đúng là một mỹ nhân, xinh đẹp dịu dàng, nụ cười thân thiết, đây chính là vợ của Nguyên trưởng lão, bà của Thược và là bà cố của Tiểu Tình Nhi.

“Tiểu Tình Nhi muốn bà giúp cha ạ.”

Đôi mắt đẹp liếc nhìn Văn Nặc Thánh ngồi cạnh Thiên Nhĩ Tình, đôi môi xinh đẹp như đóa hoa anh đào cười nhẹ: “Cậu chính là Văn Nặc Thánh? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Văn Nặc Thánh gật đầu, tỏ ra quẫn bách: “Đúng vậy, người –”

“Cứ gọi ta là bà như Tiểu Thược Nhi đi.” Mỹ nhân chu đáo giải vây cho hắn. “Cậu muốn ta giúp cậu thế nào?”

“Cháu muốn gặp Thược.”

“Nhưng Tiểu Thược Nhi không muốn gặp cậu.”

“Cháu nhất định phải gặp em ấy, cháu có chuyện muốn nói. Xin …bà giúp cháu……” Gọi một người có vẻ ngoài còn trẻ hơn cả mình là bà đúng là rất ngượng miệng.

“Ha ha, dựa vào một tiếng ‘bà’ này, ta sẽ giúp cậu.”

“Thật ạ! Cám ơn bà!” Rốt cuộc có thể nhìn thấy Thược rồi!

——————————————————————

Hóa ra chơi cũng mệt chết người đi. Thiên Thược Nghị ngáp dài một cái đi vào phòng.

“Em về rồi.”

“A! Anh –” Y khó tin nhìn bốn phía, đây rõ ràng là phòng y. Như vậy, người này……

“Anh sẽ không để em trốn nữa.” Văn Nặc Thánh nhanh chóng bước tới ngăn Thiên Nhược Nghị đang muốn chạy trốn, ôm chặt lấy y không cho y có cơ hội bỏ chạy.

“Buông em ra! Anh……”

“Không buông, không bao giờ buông, cả cuộc đời này đều không buông!” Xem em còn trốn nữa không.

“Anh đến đây làm gì?” Ai, hẳn y nên hỏi tại sao hắn lại đến được nơi này, là ai mang hắn đến mới đúng?

“Tìm em, làm em hết giận, sau đó mang em về.”

“Em không về.”

“Đêm đó là anh sai, anh thề với em sau này trừ khi được em đồng ý hoặc yêu cầu, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cưỡng bức em nữa.”

“Cái gì mà em yêu cầu, em không thèm.” Thiên Thược Nghị hờn dỗi.

“Được được, sao cũng được, theo anh về đi.”

“Không về!”

“Không lẽ em nhẫn tâm bỏ mặc Tiểu Tình Nhi? Tiểu Tình Nhi cần em.” Văn Nặc Thánh vô kế khả thi đành phải lôi Thiên Nhĩ Tình ra.

“Tiểu Tình Nhi có anh chăm sóc rồi.”

“Tuy anh xem Tiểu Tình Nhi như con nhưng chung quy nó cũng không phải là con ruột của anh. Sự tồn tại của cha ruột như em vẫn rất quan trọng đối với việc trưởng thành của Tiểu Tình Nhi.”

“Cái gì mà con ruột với không phải con ruột? Tiểu Tình Nhi là……”

Bỗng nhiên, Thiên Thược Nghị như nghĩ ra cái gì đó.

“Đừng nói là anh……nghĩ rằng Tiểu Tình Nhi là em và một người phụ nữ nào đó sinh ra……” Ha ha, nhìn sắc mặt của anh ta, xem ra là đúng…. Ý? Đợi đã, nói như vậy, đêm đó…… là vì ảnh ghen nên mới thô bạo với mình sao?

Văn Nặc Thánh ảm đạm như bị thiệt thòi rất lớn. “Mặc kệ Tiểu Tình Nhi do em và ai sinh ra, anh đều sẽ xem nó như con ruột của mình, anh chỉ hy vọng sau này trong lòng em chỉ có anh.”

“Nếu…… em đồng ý quay về với anh……”

“Em chịu về với anh? Tốt quá!”

“Đợi chút, em có điều kiện.”

“Bất kỳ điều kiện gì anh đều đồng ý.” Chỉ cần Thược chịu quay về bên cạnh hắn, muốn hắn làm gì hắn đều cam tâm tình nguyện!

“Như vậy, sau này anh phải chăm con, còn em thì không phải làm gì cả……” Bờ môi khép mở mê hoặc người yêu.

Cái gì cũng được, quan trọng nhất là Thược chịu quay về với hắn.

Văn Nặc Thánh che kín đôi môi xinh đẹp kia, làm điều mà suốt hai năm qua hắn không làm được……

Chuyện tốt nhất định sẽ bị quấy rầy, khi Văn Nặc Thánh đang hôn đến say mê, hạ thân đã hưng phấn ngẩng đầu lên, đang muốn tiến vào bước cuối cùng thì bông nhiên nghe thấy tiếng của quỷ con nhà mình ở ngoài cửa hét lên: “Ba ơi, em dậy rồi.”

Thiên Thược Nghị vừa nghe liền đẩy nam nhân đang hưng phấn bừng bừng mà đi ra mở cửa, Tiểu Tình Nhi dắt một đứa bé hơn một tuổi đứng trước cửa.

Em bé nhìn thấy Thiên Thược Nghị liên vươn đôi tay ngắn ngủn lên: “Ba…… ba…… ôm……”

Thiên Thược Nghị bế bé con đang bi bô tập nói lên, cười đến gian xảo với Văn Nặc Thánh đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Anh đã hứa sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện gì của em, giờ anh chơi với Tiểu Nặc đi, thằng bé này tinh lực rất dư thừa, em chơi với nó có nửa ngày đã kiệt sức rồi.”

Y đưa bé con cho Văn Nặc Thánh vẫn đang còn bị đả kích mà chưa phản ứng được, sau đó xấu xa nhìn nơi nào đó đã độn lên của Văn Nặc Thánh, cười nói: “Tiểu Nặc nhất định rất vui khi có một người cha tràn đầy tinh lực chơi với nó.”

Nói xong, Thiên Thược Nghị đẩy cả Văn Nặc Thánh đang ôm Tiểu Nặc và Thiên Nhĩ Tình ra khỏi cửa, đóng cửa lại hoan hỷ đi ngủ.

Văn Nặc Thánh cúi đầu ngây ngốc nhìn em bé trong lòng mình, hắn rất đau lòng. Trong hai năm qua Thược lại cùng một người phụ nữ nào đó sinh con, rốt cục thì Thược có yêu hắn không chứ?

Hay là nói, chẳng qua Thược chỉ muốn tìm một người cha có tiền để chu cấp nuôi dưỡng con mình……Ôi, tim hắn tan nát rồi…..

Bất quá, trái tim tan nát của hắn nhanh chóng đã được bà cố của Tiểu Tình Nhi chữa khỏi.

Thì ra tộc phù thủy không chỉ có phụ nữ mới có thể sinh con, đàn ông cũng có thể. Nếu đàn ông trong tộc muốn sinh con thì vào đêm trăng tròn sinh hoạt vợ chồng nhất định sẽ có thai nhưng nhất định cả hai người đều phải là phù thủy thuần chủng mới được. Tránh không được trước đây mỗi tháng có một hai ngày Thược đều kiên quyết không cho hắn chạm vào người, thì ra nguyên nhân chính là như vậy.

Đứa con lớn Tiểu Tình Nhi là do mẹ vợ hắn tính kế mới có, vì thế hắn không hề có chút ấn tượng nào. Thật không dám tưởng tượng, nếu lúc trước người mà mẹ vợ hắn tìm đến gieo giống không phải là hắn thì như vậy bây giờ người ở bên cạnh Thược sẽ là người đàn ông nào?

Hắn thật cám ơn trời đất, hắn là người đàn ông đầu tiên của Thược, cũng là người duy nhất.

Đứa con nhỏ Tiểu Nặc sinh ra là do ngoài ý muốn, ai ngờ được đêm hôm đó lại là đêm trăng tròn. Hai lần mang thai và sinh con hắn đều không ở bên cạnh Thược, Văn Nặc Thánh vô cùng hối hận và áy náy.

Cho nên, hắn quyết định sẽ sinh thêm một đứa con thứ ba với Thược, lần này hắn nhất định sẽ ở bên cạnh Thược đến cùng! Nếm thử cảm giác vui sướng trong khoảnh khắc con mình chào đời, đây là mục đích lớn nhất của hắn.

Đương nhiên hắn cũng muốn xem thử bộ dáng Thược mang bụng bầu đáng yêu đến thế nào.

Bất quá, Thiên Thược Nghị sau khi sinh hai đứa con thì liều mạng không chịu sinh nữa, lý do là sinh con rất đau, còn đau hơn cả phụ nữ sinh con gấp mấy lần.

Văn Nặc Thánh phải vừa đấm vừa xoa rất lâu Thiên Thược Nghị mới chịu gật đầu, bất quá điều kiện là Văn Nặc Thánh tự đi mà sinh. Một người đàn ông có tôn nghiêm cực cao như Văn Nặc Thánh nhất quyết không chịu tự mang thai sinh con. Hai người đàm phán thất bại liền chiến tranh lạnh rất lâu mà không hề có kết quả.

Con trai thứ ba à, con đoán xem là cha của con thắng hay ba của con sẽ thắng đây?

Con trai thứ ba: “Đương nhiên là cha siêu cấp vô địch đểu giả kiêm nhất lưu công thắng rồi, ba của con đời này đã được định trước là bị cha ăn sạch. Không bao lâu nữa con sẽ được sinh ra, còn có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa hơn hai anh trai của con rất nhiều, mọi người đón xem nha!”

[ Toàn văn hoàn ]

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio